Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 09-02-2013] Trại Lao động Cưỡng bức Nữ tại tỉnh Hà Bắc được xây dựng vào năm 2007, và bắt đầu hoạt động vào năm 2008, trước kỳ Thế vận hội Bắc Kinh. Trại này nằm ở vùng ngoại ô của thành phố Thạch Gia Trang, tỉnh Hà Bắc. Nhà tù Nữ tỉnh Hà Bắc nằm dọc con phố với trại lao động cưỡng bức, và cũng được xây dựng cùng lúc. Theo tính toán, vào năm 2008, đã có hơn 500 học viên Pháp Luân Công bị giam giữ trái phép tại đó.

Nguồn tài chính chính cho các viên chức công an tại trại lao động cưỡng bức là từ sự lao động khổ sai của các tù nhân trong trại. Chúng tôi bị bắt làm việc từ sáu đến sáu ngày rưỡi trong một tuần. Trong nửa ngày mà chúng tôi được nghỉ, chúng tôi bận rộn giặt giũ áo quần, tắm gội, mua những đồ dùng cần thiết, gặp gỡ gia đình, v.v. Đôi khi, chúng tôi bị bắt tập dượt xếp hàng và không còn thời gian để nghỉ ngơi. Rất nhiều người hiện đang bị giam giữ tại Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Hà Bắc, nhưng đại đa số là các học viên Pháp Luân Công – khoảng 30% đến 50%. Những tù nhân khác bao gồm những người kháng nghị, và những người tham gia kinh doanh đa cấp. Không cần biết là họ bị kết án “tội” gì, bất cứ ai cũng bị ép buộc lao động. Những người từ chối lao động phải đối mặt với áp lực rất nặng nề, và những tù nhân không dám từ chối những công việc này. Chỉ có một số học viên can đảm không chấp nhận lao động khổ sai, vì vậy mà bị bức hại tàn khốc. Trước hết, thời hạn giam giữ sẽ bị kéo dài. Dù chỉ thêm một ngày là thêm sự khổ nhục cho họ, đừng nói là thêm vài tháng chịu đựng sỉ nhục từ những người đội trưởng và tổ trưởng của họ, bị đánh đập và bị sốc bằng ba-tông điện. Vào mùa hè, họ không được phép tắm, mua những vật dụng cần thiết, v.v.

Vào lúc đó, trại lao động cưỡng bức có ba đội: Số 2, Số 3, và Số 4. Đội Số 1 trước đây tập trung chính vào việc giam giữ và bức hại các học viên Pháp Luân Công. Tất cả các học viên Pháp Luân Công đã từ chối không hợp tác với họ, không chấp nhận làm việc, và không chấp hành mệnh lệnh của họ, chứ đừng nói là bị “chuyển hoá”. Vì thế, đội đó đã bị giải tán.

Đội Số 2 và đội Số 3 làm những công việc tương đối nhẹ hơn, chủ yếu là gấp khăn tắm. Đội Số 3 sản xuất những khăn tắm nhãn hiệu “Tần Lão Đại” (Big Qin). Đội Số 4 làm công việc tỉ mỉ nhất — lồng gioăng cao su vào nắp chai. Công việc này là làm cho Công ty Đóng hộp Kim Hoàn tỉnh Hà Bắc, đặt tại khu Dụ Hoa, Thạch Gia Trang. Công ty này chủ yếu sản xuất hàng hóa cung cấp cho các công ty dược phẩm, và cũng xuất khẩu hàng hóa của họ. Loại nắp chai này làm bằng nhôm. Để nắp chai đóng chặt, họ phải lồng gioăng cao su vào trong nắp. Mỗi tù nhân đều có chỉ tiêu, trung bình là 10.000 cái mỗi ngày. Nếu tù nhân nào không hoàn thành chỉ tiêu vào cuối mỗi ngày, thì sẽ phải làm thêm giờ, không có giờ nghỉ ăn trưa, hoặc họ phải làm thêm một tiếng rưỡi sau giờ ăn tối.

Mặc dù “Quy định của Trại Lao động Cưỡng bức” nói rằng chỉ làm sáu tiếng mỗi ngày, thực ra, chúng tôi phải làm tám tiếng rưỡi — chưa kể phải làm thêm giờ. Chúng tôi muốn đi vệ sinh cũng phải xin phép, khi nào được cho phép thì mới được đi. Để làm việc này, chúng tôi dùng một cái khung để đặt gioăng cao su vào trong nắp chai. Tay của nhiều người bị biến dạng khi làm công việc này. Một số tù nhân trong trại lao động cưỡng bức là người nghiện ngập hoặc gái mại dâm; rất nhiều người mang bệnh tật, thậm chí là bệnh truyền nhiễm như viêm gan B. Những ai chẩn đoán mang bệnh viêm gan B cần phải được chữa trị ngay, nhưng cán bộ trong trại không tạo điều kiện hay cho phép điều trị. Ngoài ra, cán bộ trong trại không báo cho tù nhân đó rằng họ mắc bệnh viêm gan B, mà vẫn bắt họ làm việc nặng nhọc như các tù nhân khác. Sản xuất đồ y tế cần phải có một môi trường vệ sinh, nhưng rất nhiều lúc chúng tôi không được phép đi rửa tay.

Hễ làm xong sớm việc “lồng gioăng cao su”, chúng tôi lại phải đóng gói muỗng nhựa. Những muỗng nhựa nhỏ loại này gọi là “Muỗng nhựa cán thẳng Y Lợi”, dùng để múc sữa bột. Mặt hàng này là làm cho Công ty Đóng hộp Thực phẩm Chính Thông tại Thạch Gia Trang, tỉnh Hà Bắc. Chúng tôi đặt vài hộp muỗng lên trên một cái bàn lớn, sau đó bỏ một cái muỗng vào một túi nhựa nhỏ. Mỗi tù nhân phải bỏ từ 7.000 đến 8.000 chiếc mỗi ngày. Yêu cầu sản xuất của công ty vốn rất nghiêm ngặt, và yêu cầu chúng tôi phải được tẩy trùng vài lần một ngày, và cũng chỉ cách đóng gói cái muỗng cho chuẩn. Tuy nhiên, để đạt tiêu chuẩn sản xuất mỗi ngày, trại lao động cưỡng bức đơn giản là không theo đúng những yêu cầu đó. Vì thế, chúng tôi không đáp ứng được những tiêu chuẩn sản xuất của họ. Lính canh nữ tại đó thậm chí nói: “Người ta sẽ không bao giờ muốn mua hàng của ‘Y Lợi’ nữa.”

Một công việc khác là xâu chuỗi hạt cườm, hay làm những đồ trang trí cho Công ty Nữ trang Nhuận Thạch tại Thạch Gia Trang, tỉnh Hà Bắc. Trong đó, rất nhiều là bán thành phẩm để xuất khẩu hoặc sản xuất đồ tự làm/tự chế tác (DYI: do it yourself). Nhuận Thạch có rất nhiều mặt hàng được sản xuất tại Nhà tù Nữ Hà Bắc (vì nó nằm gần trại lao động cưỡng bức). Hàng hóa của họ thường để xuất khẩu.

Những người đang bị bức hại tại trại lao động cưỡng bức chỉ nhận 10 nhân dân tệ (khoảng 1,6 đô la Mỹ) tiền mặt mỗi tháng. Lương tháng của họ chỉ từ 10 đến 60 nhân dân tệ, nhưng không bảo đảm được trả đúng hạn.

Ngoài việc phải hoàn thành công việc tại xưởng, chúng tôi còn phải làm việc ngoài đồng. Trại lao động cưỡng bức dành riêng ra một khoảnh đất để trồng rau. Chúng tôi trồng khoai lang, tỏi, cà tím, củ cải, cải bắp, đậu, hành lá, v.v. Công an trả tiền mua hành lá và khoai lang rất rẻ mạt, và để lại số rau củ xấu còn lại cho tù nhân ăn. Công việc ở đây bao gồm nhổ cỏ, hái rau, cày đất, và dọn dẹp.

Trong thời gian làm việc, chúng tôi không được phép nói chuyện với nhau. Chúng tôi được sắp xếp sẵn thời gian đi vệ sinh và còn phải xếp hàng chờ tới phiên mình. Bình thường nhà vệ sinh và phòng chứa nước bị khóa nên chúng tôi không được dùng tự do. Rất nhiều máy quay theo dõi được gắn trong xưởng, khu ở, thậm chí cả trong nhà vệ sinh.

Ngoài ra, chúng tôi còn bị kiểm tra an ninh một lần mỗi tuần. Ban đầu, sau cả ngày làm việc rồi về phòng, chúng tôi quá mệt, nên chỉ muốn được nghỉ ngơi, nhưng tất cả đồ đạc đều bị lục soát và vứt bừa bãi khắp nơi như đống rác, nên chúng tôi lại phải dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc. Ở đây không có sự tôn trọng hay tự do, chúng tôi sống như nô lệ.

Đôi khi, vì họ thả nhiều người ra nên không có ai làm việc. Sau đó, họ lại đi lấy thêm tù nhân từ các trung tâm giam giữ khác và các trung tâm cai nghiện. Nhiều báo cáo cho biết, mỗi lần trại lao động cưỡng bức nhận một người từ đồn công an địa phương, họ phải trả tiền cho đồn công an để “mua” một nô lệ. Đôi khi, đồn công an địa phương lại phải trả tiền cho các trại lao động cưỡng bức để đưa những người không đủ sức khỏe hay các học viên Pháp Luân Công đến trại lao động cưỡng bức.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/2/9/曝光河北省女子劳教所的奴工黑幕-269352.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/2/25/138257.html