Chồng tôi nói sự bao dung ôn hòa của tôi đã cải biến anh ấy
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-09-2025] Chồng tôi là giáo sư chuyên nghiên cứu khoa học thực chứng. Anh ấy coi Trung Y là mê tín, càng không thể lý giải tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Năm 1996, khi tôi lần đầu tiên đem cuốn Chuyển Pháp Luân về nhà, anh ấy thậm chí không để tôi đọc vì anh ấy chỉ tin vào khoa học, bảo đó là mê tín, xem rồi sẽ bị đầu độc.
Lúc tôi mới bắt đầu tu luyện, chồng chỉ cho tôi luyện các bài công pháp đứng, giống như tập thể dục tại nhà. Anh không cho tôi ngồi thiền, học Pháp, hoặc tiếp xúc với các đồng tu. Tôi biết mình đối diện với con đường tu luyện chông gai, định sẵn là giao tranh giữa khoa học thực nghiệm vô thần và con đường tu luyện. Trong tình huống này, ngay cả không có cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thì vượt qua cũng khó khăn, tôi như con giun đất đào đường qua lớp đất khô cằn sỏi đá.
Chồng tôi mù quáng tin vào Tây Y, và thường dùng nó để bắt bệnh cho tôi. Khi tôi tiêu nghiệp, nếu anh ấy phát hiện thì sẽ ép tôi uống thuốc (tôi luôn để chúng dưới lưỡi và không nuốt). Từ khi tôi bước vào cuộc đời của chồng, anh cơ bản đối đãi với tôi như đối tượng nghiên cứu. Anh dùng tư duy logic để phân tích từng cử động của tôi rồi cẩn thận nghiên cứu và giải quyết những gì anh ấy cho là vấn đề của tôi, khiến tôi trường kỳ chịu áp lực không thể mô tả, người khác không thể lý giải hoặc tưởng tượng được.
Tôi than phiền anh ấy với một đồng tu thân thiết: “Từ khi kết hôn, chồng tôi vẫn luôn kiểm soát chặt chẽ khiến tôi không thở nổi. Tôi không được phép có suy nghĩ riêng. Điều anh ấy muốn là tất cả. Tôi phải đoán xem anh ấy đang nghĩ gì, dựa theo đó mà hành xử. Nếu không, trong nhà sẽ như trời sập, không có một ngày yên bình. Bản tính tôi vốn hiền lành, ở nhà thì sợ anh ấy, duy chỉ mỗi việc tu luyện là tôi kiên định không làm theo ý của chồng, nhưng hễ có gì không vừa ý, dù chỉ một chút, anh sẽ trút giận lên việc tôi tu luyện và nói những lời bất kính với Đại Pháp. Tôi thực sự không biết làm thế nào để thay đổi chồng mình.”
Đồng tu nói: “Chị không nhìn nhận mọi việc từ góc độ của anh ấy”.
Tôi trả lời: “Sao tôi không nghĩ cho anh ấy chứ? Tôi làm hết việc nhà, thậm chí còn không nhờ anh ấy rửa bát”.
Đồng tu nói: “Chị chỉ làm mọi thứ cho chồng, nhưng không đặt anh ấy trong tâm”.
Tôi lặng người một lúc, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị không biết anh ấy kiểm soát tôi chặt thế nào đâu. Anh ấy là người chuyên quyền, không có điều gì tôi nghĩ hoặc làm mà qua mắt được anh ấy. Anh ấy chỉ cảm thấy thoải mái khi mọi thứ của tôi đều trong tầm kiểu soát. Tôi không để anh ấy biết về hạng mục cứu người của mình. Thậm chí anh ấy còn tính toán thời gian tôi đi chợ, và sẽ tra hỏi đến cùng khi sai biệt thậm chí chỉ một chút. Chỉ cần không thấy tôi, anh ấy sẽ tìm khắp nơi trong nhà, vì sợ tôi giấu anh làm việc Đại Pháp. Anh sẽ không từ bỏ cho đến khi biết tôi đang làm gì. Tôi luyện công buổi sáng không cho anh ấy biết, mà anh ấy thậm chí vẫn nói tôi ngủ không đủ, muốn tôi ngừng phát chính niệm vào buổi sáng và buổi tối”.
Đồng tu cười to và nói: “Vậy anh ấy nhất định quan tâm đến chị rất nhiều rồi”.
Tôi tự nhủ: “Chị chưa bao giờ bị người khác kiểm soát đấy thôi. Ai cũng không chịu nổi, dù chỉ một ngày”.
Đồng tu nói: “Chị xem, anh ấy thực sự trân quý chị như vậy. Chị hãy suy xét từ góc độ của anh ấy. Một người vợ, trước giờ vốn ngoan hiền, lại trở thành một người khác sau khi tu luyện Đại Pháp. Chị bị cảnh sát bắt khi đến Bắc Kinh. Anh ấy là giáo sư hướng dẫn tiến sỹ, lại là lãnh đạo của một trường đại học hàng đầu. Cả trường náo loạn. Anh ấy không thể giữ chị ở nhà, hai vợ chồng đã tranh cãi nhiều năm rồi. Chị nghĩ xem anh ấy đã chịu biết bao áp lực. Sau này khi Giang Trạch Dân đến tỉnh họp, cảnh sát đã bắt cóc chị khi chị phát thư chân tướng bên ngoài Ủy ban tỉnh. Lúc đó họ dự định trừng phạt nghiêm khắc. Mặc dù chị đã vượt qua bằng chính niệm, nhưng từ góc độ của chồng chị, anh ấy đã làm mọi thứ có thể để bảo vệ chị. Sau khi được thả, chị từ chối ký cam kết hoặc ngừng tu luyện. Anh ấy đánh chị và định đưa chị vào bệnh viện tâm thần hoặc trả tiền cho lớp tẩy não, nhưng cuối cùng lại đưa chị về nhà cha mẹ chị một thời gian. Tinh thần và thể chất của anh ấy đã tới cực hạn rồi. Cuối cùng, anh ấy không thể thuyết phục chị từ bỏ Đại Pháp và không còn cách nào nữa. Lúc đó, vì chị mà anh ấy buông bỏ cả công danh sự nghiệp của mình. Nhưng chị vẫn không hiểu và than phiền anh kiểm soát chị quá nhiều. Chị không nghĩ bản thân mình có vấn đề sao? Anh ấy có thể trở thành người thân của chị, ắt phải có duyên phận rất lớn với Đại Pháp. Nếu chị không thay đổi từ căn bản thì làm sao có thể cứu anh ấy đây?”
Những lời của đồng tu như gậy cảnh tỉnh mạnh mẽ giáng xuống tôi. Đúng vậy, tôi chưa từng nhìn nhận mọi việc theo hướng này. Trong thâm tâm, tôi nghĩ anh ấy là một người chuyên quyền nên không cần lo lắng cho anh. Giờ tôi nhận ra mình chỉ lo bảo vệ bản thân, sợ bản thân bị tổn thương, hy vọng anh ấy thay đổi chứ chưa từng nghĩ anh ấy cần gì.
Sau đó có hôm đang đi tản bộ thì tôi bị trượt chân, chồng tôi nhanh tay đỡ được nên tôi không bị ngã, nhưng anh cứ kiểm tra xem tôi có bị làm sao không. Anh ấy bảo tôi xoay lưỡi trong miệng và đảo mắt xung quanh. Tôi bật cười và không làm theo. Đi chừng vài bước, anh ấy lại bắt tôi xoay lưỡi và đảo mắt qua lại. Nếu tôi làm vậy ở ngoài, mọi người sẽ nghĩ tôi có vấn đề. Nhưng tôi biết anh ấy sẽ không chịu bỏ qua. Tôi sợ anh và nghĩ: “Mình rõ ràng không té ngã. Có cần thiết phải khoa trương kiểm tra bằng cách xoay lưỡi và đảo mắt không? Anh ấy thường can nhiễu đến việc tu luyện của mình như thế này, khiến con đường tu luyện của mình rất hẹp. Nếu mình chỉ chệch một chút, có thể bị rơi vào bẫy của cựu thế lực.”
Ngay khi niệm đầu quen thuộc nổi lên: “Anh ấy đang kiểm soát mình đến mức mình không thở được”, tôi nhớ lại những lời đồng tu đã nói–rằng tôi nên nghĩ từ góc độ của anh ấy. Tôi nắm chặt tay chồng và nói: “Anh thật tuyệt vời. Cảm ơn anh đã quan tâm đến em và chăm sóc em suốt cả cuộc đời. Em thật lòng cảm ơn anh!” Anh ấy chưa từng nghe tôi những lời như vậy. Sau những thống khổ mà anh ấy đã chịu đựng nhiều năm, trong lòng anh ấy ngập tràn cảm xúc khó tả. Anh im lặng, và không bắt tôi xoay lưỡi nữa. Trước đây, anh sẽ không chịu thua đến khi tôi nhân nhượng mới thôi. Nhưng chỉ một chút thay đổi của tôi đã phá vỡ lớp vỏ bọc của anh ấy.
Nhớ lại lần sửa nhà mới, chúng tôi dùng thước dây để đo đạc diện tích căn nhà. Khi về nhà, không tìm thấy thước dây, anh ấy nói tôi đã cầm nó, yêu cầu tôi tìm. Tôi lục tung đống đồ đạc đem về hôm đó, thậm chí tìm ở nhà mới, nhưng không thấy. Mấy hôm ấy, chúng tôi cần dùng thước dây để đo đạc rất nhiều, nếu không tìm thấy nó thì tôi không được yên. Anh ấy yêu cầu tôi tìm bằng được, và bắt đầu chỉ trích việc tu luyện của tôi. Anh ấy nói rằng tôi chỉ quan tâm đến “việc của mình” (ý nói việc tu luyện Đại Pháp), vô trách nhiệm đối với việc nhà. Dưới áp lực đó, tôi không sao giải thích được. Là người tu luyện, tôi biết mình phải Nhẫn. Tôi cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cảm xúc tiêu cực liên tục chất chồng. Tôi cảm thấy anh ấy coi cuộn thước dây còn đáng giá hơn sinh mệnh của tôi. Khi anh ấy không ngừng dồn tôi vào bước đường cùng, tôi hoàn toàn suy sụp, tự tát vào mặt và nói: “Tôi là đồ ngốc, không có não. Đã vậy còn làm mất cuộn thước dây”. Anh ấy sững sờ nhìn tôi đang vừa khóc vừa tát vào mặt. Anh ấy không nhắc đến cuộn thước dây nữa. Hai ngày sau, anh ấy nói tìm thấy nó trong xe hơi của anh, rõ ràng anh ấy đã tự bỏ nó vào xe. Tôi không nói gì cả, chỉ cảm thấy thật may khi được giải thoát khỏi nỗi oan này. Những chuyện như thế này thường xảy ra ở nhà. Việc gì anh ấy đã quyết thì sẽ không từ bỏ cho đến khi đẩy tôi đến cực hạn.
Tôi thích văn nghệ, và các tác phẩm của tôi thường đạt giải thưởng. Tôi là người tư duy trực quan. Những gì tôi cho là bình thường, đối với tư duy logic của anh ấy thì thường trở thành có vấn đề, sau khi bị chất vấn dồn dập lại trở thành chuyện tày đình. Lúc mới kết hôn, vì “những vấn đề” do anh ấy tưởng tượng mà anh thường mất kiểm soát cảm xúc, làm kinh động đến cả hàng xóm, nhưng không ai có thể khuyên nhủ anh. Chính bản thân anh cũng bị tổn thương nghiêm trọng, anh ấy bị đau dạ dày, co giật, và nghiêm trọng hơn là co rút toàn thân, đau đớn vô cùng. Chồng tôi đã chịu thống khổ rất nhiều. Tôi nhớ có lần chương trình tâm lý trên TV. Tình huống của người chồng mà người vợ miêu tả giống hệt như chúng tôi. Chuyên gia tâm lý nói rằng người chồng mắc bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng và không thể thay đổi. Lời khuyên của chuyên gia dành cho người vợ là: Hoặc là nhẫn nhịn hoặc là ly hôn.
Từ lúc nhỏ, tôi đã luôn thụ động vâng lời người mẹ chuyên quyền. Vậy nên tôi hình thành tính cách nhút nhát, yếu đuối và sợ gặp rắc rối. Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi nghĩ mình làm được tốt nhất là tu Nhẫn, nhưng tôi không nhận ra đó chỉ là nhẫn của người thường. Đối mặt với người chồng bị rối loạn nhân cách hoang tưởng, tôi nghĩ có lẽ trước đây mình đã đối xử với anh ấy như vậy, nên chỉ có thể nhẫn chịu trong kiếp này. Trong ma nạn gia đình, tôi không thấy lối thoát để thay đổi.
Sự giúp đỡ của đồng tu cuối cùng đã giúp tôi ngộ ra, trong quá trình học thuộc sách Chuyển Pháp Luân, Pháp cũng không ngừng chỉ đạo tôi thực tu. Tôi bắt đầu cảm kích sự phó xuất của chồng dành cho tôi và gia đình. Tôi thường cảm ơn anh. Khi anh ấy mất bình tĩnh và chỉ trích tôi, tôi không còn biện giải mà chỉ nói: “Xin lỗi anh, là lỗi của em. Em sẽ nghiêm túc suy nghĩ xem vấn đề của mình là gì. Xin anh đừng giận”. Tôi bắt đầu thực sự hướng nội tìm vấn đề của mình, và không nhìn vào những gì anh ấy làm sai. Khi không ngừng cẩn thận hướng nội tìm, tôi dần dần nhận ra các chấp trước của bản thân. Tôi phát hiện, trên bề mặt, những việc anh chỉ trích tôi có thể không đúng, nhưng thực ra anh đã chỉ ra vấn đề cốt lõi của tôi. Anh ấy giúp tôi đột phá lớp vỏ vị tư ích kỷ.
Tôi phát hiện rằng vì sợ mẹ từ lúc nhỏ, tôi chỉ nghĩ làm sao để tránh sự chỉ trích của bà. Tôi không chủ động khi làm việc, cũng thiếu tinh thần trách nhiệm. Khi chung sống với chồng, tôi cũng theo mô thức tương tự, đây là vấn đề ẩn sâu trong tôi. Tôi nhận ra chồng tôi có rất nhiều ưu điểm: anh ấy tận tâm, tuân thủ các tiêu chuẩn nghiêm ngặt và có tinh thần trách nhiệm cao, có rất nhiều điều để tôi có thể học hỏi. Anh ấy thực sự đến để làm hình mẫu cho tôi.
Sự cải biến trong tôi cũng ảnh hưởng rất lớn đến chồng tôi. Trước đây, tôi muốn để anh ấy biết Đại Pháp là tốt, nhưng dù cố gắng thế nào, anh ấy cũng không chấp nhận Đại Pháp. Tôi cố gắng đọc Chuyển Pháp Luân cho anh ấy nghe, nhưng lại kích động sự nhạy cảm của anh ấy về khoa học thực chứng, khiến anh nói lời bất kính về Đại Pháp. Giờ thì mặc dù tôi không trực tiếp nói đến Đại Pháp, anh ấy bắt đầu hiểu việc tu luyện của tôi. Khi tôi thay đổi bản thân, rào cản giữa anh và Đại Pháp đã bị tháo gỡ.
Bây giờ, mỗi khi đến giờ phát chính niệm, anh sẽ nhắc tôi và thay tôi làm việc bếp núc. Hàng ngày, anh ấy đảm bảo tôi có thể học Pháp và luyện công không gián đoạn. Năm nay, tôi chủ động chuyển sang phòng khách để học Pháp, để anh có thể nghe tôi đọc Chuyển Pháp Luân khi đi lại hoặc ngồi bên cạnh. Tôi phát hiện anh đang tiếp thu nội dung cuốn Chuyển Pháp Luân. Hàng ngày, anh dùng máy tính của tôi để vào trang Động Thái, và đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Anh thậm chí còn hỏi tôi những điều anh không hiểu về Đại Pháp, điều mà trước đây anh chưa từng thảo luận với tôi. Những việc này trước đây hoàn toàn không thể tưởng tượng.
Mấy hôm trước, anh mắng tôi vì một việc tôi làm sai. Sau khi nói được hai câu, anh ấy đột nhiên dừng lại, quay đầu và nói: “Không sao, ai mà không phạm sai lầm? Là do em chưa quen thôi, cứ coi như quá trình học hỏi.” Lúc đó tôi đang trong tâm trạng tự trách bản thân, hoàn toàn không ngờ anh ấy nói như vậy. Trước đây, anh luôn nắm lấy sai lầm của người khác, và dùng tư duy logic của anh để phân tích cho đến khi đối phương bị thương tổn.
Tôi nói: “Em chưa bao giờ nghe anh nói điều gì ấm áp như vậy, còn an ủi em nữa. Sao anh trở nên tốt thế?”
Anh ấy nói: “Chẳng phải anh bị rối loạn nhân cách hoang tưởng sao? Anh cũng phải thay đổi”. Chuyên gia tâm lý trên TV khẳng định những người bị rối loạn nhân cách hoang tưởng không thể thay đổi. Nếu nghe thấy những gì chồng tôi nói, chuyên gia đó sẽ vô cùng kinh ngạc.
Chồng tôi trở nên bao dung và cởi mở hơn hẳn. Chị tôi nói anh ấy đã trở thành một người khác rồi. Chồng tôi nói tôi đã thay đổi anh ấy bằng cách lấy nhu khắc cương. Thực ra, tôi thay đổi là nhờ tu luyện Đại Pháp. Tôi đã trải nghiệm việc quy chính bản thân trong tu luyện Đại Pháp có thể biến nước biển thành ngọt.
Có lần, tôi mơ thấy mình ở một nơi xa lạ đang vội vã bắt xe buýt đường dài. Cuối cùng khi tìm thấy bến xe buýt, tôi nhìn thấy một hàng dài người đang chờ đợi và lập tức xếp vào hàng, nhưng tôi chưa mua vé. Tôi lo lắng và không biết mua vé ở đâu. Chồng tôi đột nhiên xuất hiện và nói sẽ mua vé cho tôi. Tôi sốt ruột chờ đợi. Khi không thấy anh ấy đâu, tôi đi tìm nhưng không tìm được. Tôi quay lại xếp hàng thì mọi người đã đi rồi. Người đứng gần đó nói xe buýt đã đến, mọi người đều lên xe và đi rồi. Tôi sợ hãi và bắt đầu chạy lên theo hướng xếp hàng, cách sân ga một tầng. Nhân viên xe buýt ở sân ga vẫy vẫy tôi và nói: “Vé xe chồng cô mua cho cô ở đây”. Ông ấy đưa tôi tấm vé và một xấp tiền lẻ. Tôi vội lấy và chạy đến cổng soát vé. Đồng xu rơi tung tóe khắp nơi, nhưng tôi không quan tâm và chạy tới cổng. A! Xe buýt vẫn đậu ở dưới đó và cửa vẫn mở. Rốt cuộc tôi có thể vào xe rồi!
Trước đây khi mơ thấy bắt xe buýt, hoặc là tôi không tìm thấy bến, hoặc có điều gì đó cản trở tôi lên xe, hoặc tôi sẽ bị lỡ chuyến xe. Lần này, tôi có thể lên xe rồi. Hóa ra chồng tôi kỳ thực là người đã mua vé cho tôi trên con đường tu luyện.
Thật may là tôi đã bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân từ vài năm nay. Tôi có thể cảm nhận rõ uy lực của Đại Pháp đang gia cường việc thanh trừ giả ngã ngoan cố của tôi. Nhờ Đại Pháp, tôi từ một người nhút nhát, yếu đuối đã từng bước khai mở con đường tu luyện trong môi trường khắc nghiệt. Ngẫm lại, con đường tu luyện vốn chật hẹp đã trở nên ngày càng rộng hơn. Tôi trở nên ôn hòa nhưng không yếu đuối.
Đương nhiên con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách. Trong cuộc bức hại của tà đảng, dưới áp lực to lớn từ chủ nghĩa vô thần và khoa học thực chứng, trong tình huống không có hình mẫu hay tấm gương nào để noi theo, tất cả đệ tử Đại Pháp phải tự mình khai mở con đường tu luyện. Đó sẽ là tham chiếu cho các thế hệ sau, là những gì Sư phụ tin tưởng và giao phó. Trách nhiệm này thật vĩ đại và thần thánh. Với sự dẫn dắt của Đại Pháp, tâm tôi bình thản cân bằng.
Kính thưa Sư tôn, con hy vọng Ngài sẽ thấy an tâm vì có một đệ tử ôn hòa nhưng không nhu nhược như con.
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/14/495409.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/23/231419.html



