Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-09-2025] Sau khi kết hôn, tôi luôn nhất mực cho rằng tôi không nợ chồng tôi bất cứ thứ gì. Điều kiện gia đình mẹ đẻ của tôi tốt hơn gia đình nhà chồng rất nhiều. Lúc kết hôn, chúng tôi không có nhà, không có xe, thậm chí không có cả nhẫn cưới. Hôn lễ được tổ chức tại nhà mẹ đẻ tôi (không phải là chồng tôi ở rể, mà vì nhà anh ấy quá cũ, không sửa chữa lại) và nhà mẹ đẻ tôi chi trả toàn bộ chi phí, kể cả tiệc cưới.

Sau khi kết hôn, chồng không ngừng bắt bẻ tôi đủ điều. Chúng tôi mở tiệm kinh doanh khi con chúng tôi còn chưa đầy một tuổi. Anh ấy quản lý toàn bộ tiền nong của cửa hàng và mặc ý tiêu xài không bàn bạc gì với tôi. Nhà cửa, xe cộ đều anh ấy tự quyết tự mua. Anh ấy thường nói rằng: “Ý kiến của em không quan trọng. Anh chỉ là thông báo cho em, không cần phải bàn bạc với em”.

Cả nhà chúng tôi mỗi tháng tiêu khoảng 2.000 tệ sinh hoạt phí, tôi hỏi mãi anh ấy không đưa, thường phải cãi nhau một trận thì mới lấy được.

Một lần nọ, tôi rất tức giận và gắt lên: “Anh không đưa tiền thì em cũng không cần nữa. Anh đi chợ mua thức ăn đi, anh mua gì thì em nấu cái đó“.

Anh ấy phản bác: “Tại sao anh phải đi mua thức ăn?”

Anh ấy không ngừng chỉ trích và bắt bẻ tôi đủ thứ, tôi làm gì anh ấy cũng thấy không vừa mắt. Tôi hướng nội nhưng không tìm ra nguyên nhân gốc rễ nằm ở đâu.

Bàn đầu, tôi chọn kết hôn với anh ấy chính bởi anh ấy là học viên, hy vọng sau khi kết hôn chúng tôi có thể cùng nhau tinh tấn trong tu luyện. Nhưng sau khi chúng tôi mở cửa tiệm, anh ấy thường ngăn cản tôi tham gia học Pháp chung, viện cớ rằng ảnh hưởng đến việc kinh doanh. Sau này anh ấy còn không cho tôi đi ra ngoài giảng chân tướng cuộc bức hại, cũng viện cớ là nó ảnh hưởng đến việc làm ăn của cửa tiệm.

Tôi đề nghị: “Nếu anh không cho em tham gia học Pháp chung, vậy thì tối về nhà em và anh sẽ cùng nhau học Pháp được không?”

Anh ấy đáp: “Anh quen đọc một mình rồi. Chúng ta ai học phần người đấy đi.”

Tôi hướng nội và cố gắng chia sẻ thể ngộ với anh ấy, nhưng anh ấy vẫn cứ làm theo ý mình. Anh ấy càng chấp trước vào cửa tiệm, thì càng kiếm được ít tiền hơn. Mỗi khi anh ấy có được chút tiền tiết kiệm, nếu không đầu tư thua lỗ thì cũng là mở rộng thêm cái này cái kia hoặc đổi địa điểm kinh doanh. Mỗi khi việc đầu tư thất bại, anh ấy không cho tôi lên tiếng. Tôi nói thì anh ấy liền chỉ trích tôi.

Vì tôi ra ngoài giảng chân tướng mà anh ấy thường cãi nhau với tôi. Có lần, tôi bàn bạc với anh ấy rằng mỗi ngày tôi sẽ dành ra hai tiếng buổi sáng để đi giảng chân tướng Đại Pháp, anh ấy đột nhiên giận đùng đùng và thậm chí còn nói là nếu tôi làm vậy thì anh ấy sẽ ly hôn. Tôi phẫn nộ và tự nhủ tại sao anh ấy hành xử không giống người tu luyện chút nào. Tôi cảm thấy mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn, không cách nào thoát ra được.

Mãi đến khi một đồng tu nói rằng: “Sao mà nghe những gì chị kể, tôi có cảm giác như là cựu thế lực đang bức hại chị vậy“, tôi mới chợt bừng tỉnh. Lúc đó trong não tôi như vang nên một tiếng nổ “bùm”, toàn thân run lên chấn động, thì ra đó là bức hại của cựu thế lực!

Kể từ đó, tôi bắt đầu dần dần nhìn nhận vấn đề bằng quan niệm của một học viên chân chính.

Từ trong Pháp tôi hiểu ra rằng: ngăn trở không cho tôi tham gia nhóm học Pháp hoặc giảng chân tướng không phải là chồng tôi, không học Pháp cùng tôi cũng không phải là chồng tôi. Tất cả biểu hiện và hành vi không phù hợp với Pháp không phải là chân ngã của anh ấy—mà là quan niệm hậu thiên, chấp trước và các nhân tố tà ác phía sau làm. Tôi kiên quyết không cho phép những thứ này can nhiễu đến mình.

Tôi phát chính niệm để thanh lý chúng, đồng thời hướng nội tìm xem bình thường tôi có những niệm đầu và chấp trước nào không phù hợp với Pháp. Tôi nhắc nhở bản thân rằng tôi là Thần do Sư phụ tạo nên và đang cố gắng đạt đến tiêu chuẩn của vũ trụ mới, những quan niệm và chấp trước này không phải là tôi!

Tôi kinh ngạc khi phát hiện ra rằng mỗi ngày tôi có hàng ngàn, hàng ngàn niệm đầu loé lên. Tôi bắt đầu tập trung tu từng ý từng niệm, hễ tóm được niệm nào không chính, tôi liền niệm chữ “diệt” (灭, miè) giải thể nó.

Mỗi khi có niệm đầu nổi lên, tôi có thể lập tức xác định ra chấp trước đằng sau và giải thể nó. Thời gian đó, tôi phát hiện chính niệm mà tôi phát ra có mang theo năng lượng vô cùng mạnh mẽ.

Trước đây khi phát chính niệm, tâm trí tôi tựa như ấm nước sôi, trào ra đủ loại suy nghĩ. Nhưng từ khi tôi bắt đầu tu từng ý từng niệm, thì trong đầu tôi có rất ít tạp niệm, ngủ cũng không còn mơ, và hễ ngồi xuống đả toạ là đầu óc liền tĩnh lặng lại, học Pháp cũng rất nhập tâm.

Khi tôi dần dần phân rõ những thứ này, môi trường gia đình tôi bắt đầu thay đổi. Có một lần, khi tôi chuẩn bị đến nhà đồng tu và nói với chồng sẽ trở về lúc 5 giờ chiều, anh ấy liền đổi sắc mặt.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy và thầm xuất ra một niệm đến những nhân tố tà ác đằng sau anh ấy: “Nếu ngươi còn can nhiễu ta nữa, ta sẽ giải thể ngươi”. Niệm đầu vừa xuất ra, sắc mặt của anh ấy lập tức tươi tỉnh hơn và anh ấy bình tĩnh nói: “Vậy thì đưa cho anh chìa khóa xe máy điện, đến giờ anh sẽ đi đón con”.

Khi tôi càng minh bạch Pháp lý về phương diện này, can nhiễu từ phía gia đình cũng theo đó được giải thể. Tôi có thể an bài thời gian tốt hơn, có thể tự do đi học Pháp và ra ngoài giảng chân tướng. Buổi tối sau khi đóng cửa tiệm, chúng tôi về nhà và cùng nhau học Pháp.

Việc tu luyện không còn bị can nhiễu nữa, nhưng mâu thuẫn gia đình vẫn thỉnh thoảng nổi lên. Tôi biết mình đã nuôi dưỡng tâm oán hận sâu sắc đối với chồng nhưng tôi cũng biết tâm oán hận đó không phải chân ngã của mình—nhưng tôi vẫn mãi chưa thể loại bỏ nó.

Sau đó một hôm, tôi bỗng nhiên cải biến quan niệm, tôi nghĩ: “Mình nên phát từ nội tâm đối đãi tốt với anh ấy, và cũng đối đã với mọi người xung quanh bằng cái tâm chân thành. Đây mới là trạng thái đệ tử Đại Pháp nên có”.

Sau sự thay đổi quan niệm này, tôi thấy tâm oán hận của tôi với chồng đã tan biến, mọi ngăn cách cũng đều biến mất. Những điều trước đây tôi thấy không thể chịu nổi thì nay lại thấy không đáng để bận tâm. Bây giờ tôi có thể từ góc độ của anh ấy mà nhìn nhận vấn đề và thấu hiểu những khó khăn của anh ấy.

Lúc này tôi nhận ra, tôi không còn quan tâm đến việc anh ấy có đối xử với mình tốt hay không, cũng không quan tâm đến việc anh ấy đánh giá tôi thế nào nữa, bởi tôi hiểu rằng bất cứ hành vi hay biểu hiện nào không phù hợp cảnh giới của anh ấy thì đều không phải là chân ngã của anh ấy; mà chúng là chấp trước hình thành hậu thiên, nhân tâm và can nhiễu ngoại lai. Những thứ này đang biểu diễn trước mắt tôi. Tại sao tôi lại oán hận chúng?!

Tôi ngộ ra căn nguyên của cảm giác bất bình chính là cái “tư”. Trong bất kỳ mâu thuẫn nào, dù chỉ có một chút cảm giác bất công, chúng ta cũng cần phải loại bỏ, vì chắc chắn đằng sau nó là là cái tình của con người.

Sau khi thăng hoa dựa trên Pháp, tôi thấy cả hai chúng tôi đã thay đổi rất nhiều. Sự ngăn cách và mâu thuẫn biến mất, thay vào đó là sự hòa hợp tự nhiên, có thể thực sự bao dung lẫn nhau.

Sau này tôi mới nhận ra: vì khi kết hôn tôi không đòi hỏi ở anh ấy bất điều gì nên trong tiềm thức tôi đã nghĩ anh ấy nên đối xử với tôi tốt hơn. Nhưng thực tế, nó hoàn toàn ngược lại: anh ấy lại gây tổn thương cho tôi bằng mọi cách có thể.

Tôi chưa từng đòi hỏi anh ấy và chưa từng yêu cầu anh ấy bất kỳ điều gì, nhưng anh ấy đối xử với tôi như vậy. Vậy nên tôi cảm thấy oán hận và tủi thân. Chính suy nghĩ bề mặt “Tôi chưa từng đòi hỏi anh ấy bất kỳ điều gì” đã che giấu cái chấp trước căn bản ở trong tiềm thức rằng: “Anh ấy nên đối xử với tôi tốt hơn”. Khi tôi không còn bận tâm đến thái độ của anh ấy đối với tôi nữa, hết thảy mọi thứ trên bề mặt đều lắng xuống.

Tôi minh bạch rằng, đệ tử Đại Pháp chỉ cần chiểu theo Pháp mà tu luyện, dùng chính niệm để nhìn nhận vấn đề, thì môi trường gia đình dù như thế nào cũng có thể quy chính lại được.

Tôi cũng nghĩ đến mâu thuẫn giữa các đồng tu chúng ta, chẳng phải cũng tu như vậy sao? Những biểu hiện không phù hợp với Pháp có thực sự là chân ngã của đồng tu không? Chẳng phải đó chỉ là chấp trước và nhân tâm hình thành hậu thiên đang biểu hiện ra hay sao? Tại sao chúng ta lại phẫn uất bất bình về những thứ này? Chẳng phải cái đằng sau sự phẫn uất bất bình chính là nhân tâm và chấp trước mà chúng ta phải tu bỏ sao? Chúng ta đều là Thần ở tầng thứ cao, không thể cứ mãi nhìn nhận vấn đề từ góc độ con người được.

Chúng ta không phải đang tu luyện cá nhân, mà là đang tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp. Đệ tử Đại Pháp nhất định phải chính lại hết thảy những gì không chính trong bản thân và xếp đặt lại vị trí của mình cho đúng. Chẳng phải Pháp lý tại cõi người thường cũng bao gồm yêu cầu mẫu hiền con hiếu sao? Tôi đối xử tốt với bạn thì bạn cũng nên tôn trọng tôi, những gì tôi nên gánh vác tôi sẽ không trốn tránh, nhưng đối với trách nhiệm thuộc về người khác, thì họ cũng nên tự mình làm cho tốt.

Người ta ai cũng đều có phía mặt minh bạch, vậy phía mình bạch đó đối của người ta đối với Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp thì nên là thái độ gì? Chẳng phải là nên vô điều kiện ủng hộ và phối hợp sao? Người nhà đệ tử Đại Pháp, mặt bản tính thì nên là ủng hộ Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp. Chúng ta cần phân biệt rõ rằng bất kỳ những lời nói hay hành vi tiêu cực nào mà họ biểu hiện ra thì về cơ bản đều không phải là thân nhân của chúng ta—đó là nhân tố tà ác phía sau đang khởi tác dụng. Chúng ta nên lập tức dùng chính niệm giải thể những nhân tố đó, rồi tiếp tục giảng chân tướng cho họ, không được để người nhà phạm tội đối với Đại Pháp. Đây cũng là thể hiện của tâm từ bi và cứu độ họ.

Tôi cũng nghĩ đến những thế nhân không nghe không tin chân tướng và nói những lời ác ý đối với học viên Đại Pháp. Những việc này kỳ thực cũng không phải là bổn ý của họ, mà là do quan niệm chấp trước hình thành hậu thiên và nhân tố tà ác phía sau khởi tác dụng. Nó tương tự như múa rối bóng: điều thực sự khởi tác dụng là bàn tay đằng sau con rối. Chúng ta không được để giả tướng bề mặt làm mê mờ mà coi những thứ đó là bản thân thế nhân được.

Tôi xin trích dẫn lời của một đồng tu: “Tư duy tu luyện cá nhân của chúng ta đã thâm căn cố đế trong đầu não của chúng ta, loại tư duy này có can nhiễu rất lớn đến đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp hiện nay”.

Từ trải nghiệm vượt quan gia đình của tôi, tôi minh bạch ra rằng chúng ta cần phải phân biệt rõ tu luyện cá nhân và tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp hiện nay. Chúng ta cần thực sự đề cao bản thân trong Pháp, trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/25/499782.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/23/231430.html