Tin muộn: Người phụ nữ Sơn Đông khuyết tật qua đời ở tuổi 56 sau nhiều năm bị bức hại vì đức tin vào Pháp Luân Công
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-11-2025]
Họ tên: Giang Tĩnh
Tên tiếng Trung: 江静
Giới tính: Nữ
Tuổi: 56
Thành phố: Thanh Đảo
Tỉnh: Sơn Đông
Nghề nghiệp: Không rõ
Ngày qua đời: 18 tháng 6 năm 2024
Ngày bị bắt gần nhất: Ngày 20 tháng 7 năm 2003
Nơi giam giữ gần nhất: Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Số 2 Tỉnh Sơn Đông
Một nữ cư dân 56 tuổi ở quận Thành Dương, thành phố Thanh Đảo, tỉnh Sơn Đông, qua đời vào ngày 18 tháng 6 năm 2024, sau nhiều năm bị bức hại vì đức tin vào Pháp Luân Công.
Bà Giang Tĩnh mắc bệnh sốt bại liệt khi mới 1 tuổi, và bố mẹ bà đã tốn rất nhiều tiền để tìm cách chữa trị, nhưng không hiệu quả. Sau khi trưởng thành, bà đã thực hành nhiều môn khí công khác nhau, nhưng tình trạng khuyết tật ở chân không hề cải thiện. Sau đó, một người bạn gợi ý bà tập Pháp Luân Công. Bà tu luyện và có thể đi lại tốt hơn nhiều.
Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động chiến dịch bức hại Pháp Luân Công trên toàn quốc vào tháng 7 năm 1999, bà Giang vẫn kiên định đức tin, và liên tục bị nhắm mục tiêu. Lần cuối cùng bà bị bắt vào ngày 20 tháng 7 năm 2003, và bị kết án cải tạo lao động với thời hạn không rõ. Bà bị tra tấn đến mức nguy kịch, và được tại ngoại vào ngày 14 tháng 10 cùng năm. Chính quyền địa phương vẫn thỉnh thoảng sách nhiễu bà, khiến bà phải sống lưu lạc. Sau khi trở về nhà, bà lại phải đối mặt với việc bị sách nhiễu thường xuyên vì đức tin, với lần cuối cùng vào ngày 14 tháng 10 năm 2022.
Bức hại không ngừng nghỉ cuối cùng đã cướp đi sinh mệnh của người phụ nữ khuyết tật này vào ngày 18 tháng 6 năm 2024.
Tra tấn tại Khách sạn Tân Nguyên (tháng 3 – tháng 11 năm 2000)
Tháng 3 năm 2000, bà Giang đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, và bị bắt. Bà bị đưa về thành phố Thanh Đảo và bị giam tại Khách sạn Tân Nguyên ở quận Thành Dương. Khách sạn này là một nhà tù bí mật được chính quyền quận Thành Dương sử dụng để bức hại các học viên Pháp Luân Công địa phương.
Tầng hầm của khách sạn, nơi bà Giang bị giam, tối tăm và ẩm ướt, không có giường. Bà đã tuyệt thực 3 lần trong tổng cộng 20 ngày, và không ai quan tâm đến sức khỏe của bà. Cảnh sát lột áo khoác của bà và bắt bà ngồi xổm trên nền xi măng lạnh. Ngay khi bà ngồi xuống, họ lại la mắng. Các bữa ăn được cung cấp cho bà chỉ là một chiếc bánh bao với dưa chua. Bà không được phép đánh răng hay vệ sinh cá nhân. Bà phải đi vệ sinh ngay trong tầng hầm.
Gia đình bà Giang phải xin phép trước khi được phép thăm bà. Khi họ lên án bí thư Vương Kiện của Ủy ban Chính trị và Pháp luật Quận Thành Dương vì vi phạm nhân quyền đối với bà Giang, ông ta trả lời: “Nếu bà ta chết ở đây thì sẽ được tính là tự tử, và chúng tôi chỉ việc đào một cái hố để chôn mà không phải chịu trách nhiệm gì!”
Tháng 8 năm 2000, bà Giang trốn thoát khỏi khách sạn, nhưng lại bị bắt lại tại nhà bà ngoại 2 tháng sau đó. Bà ngoại 81 tuổi của bà đã quỳ xuống cầu xin cảnh sát không bắt cháu gái, nhưng 4 cảnh sát vẫn khiêng bà Giang lên xe tuần tra. Sau khi giam bà qua đêm tại đồn công an, họ đưa bà về cùng khách sạn Tân Nguyên, và tiếp tục giam trong tầng hầm.
Sau khi nhậm chức vào tháng 10 năm 2000, bí thư Tân La Minh của Ủy ban Chính trị và Pháp luật Quận Thành Dương đã đưa bà Giang đến một bệnh viện tâm thần vào tháng 11 cùng năm, vì bà từ chối viết tuyên bố từ bỏ đức tin, mà không có sự đồng ý của bà hay gia đình. Ông ta đã lừa dối người thân của bà rằng bà được đưa đến đó để cải thiện sức khỏe tinh thần, và sẽ không bị tiêm hay uống thuốc.
Tiêm thuốc cấm tại bệnh viện tâm thần (tháng 11 – tháng 12 năm 2000)
Viện trưởng bệnh viện tâm thần, cùng với giám đốc Đinh và các nhân viên y tế, đã thực hiện theo chỉ thị của chính quyền quận Thành Dương để cưỡng bức tiêm cho bà Giang một loại thuốc cấm (theo người trong cuộc, loại thuốc này chỉ được sử dụng trong thử nghiệm trên động vật và có thể gây chết cho thỏ ở liều cao). Họ đè bà xuống và nói: “Làm sao chúng tôi có thể để bà sống thoải mái khi chính quyền đã đưa bà vào đây?”
Chỉ vài phút sau khi bị tiêm, bà Giang bắt đầu cảm thấy không khỏe. Bà trở nên bồn chồn và hoang tưởng; tim bà đập nhanh, mắt mờ và miệng khô. Khi bà hỏi chính xác họ tiêm gì, các nhân viên y tế tuyên bố đó là thuốc an thần để giúp bà ngủ.
Trong những ngày tiếp theo, bà Giang không thể ăn hay uống gì, hoàn toàn không thể đi lại và cảm thấy vô cùng yếu ớt, nhưng không ai kiểm tra tình trạng của bà. Bệnh viện đã tiêm cho bà mũi thứ hai với cùng loại thuốc đó. Một bác sỹ đe dọa bà trong lúc tiêm: “Nếu bà vẫn khăng khăng tu luyện Pháp Luân Công, chúng tôi sẽ sốc điện bà!”
Trương Trung Khải, trưởng phòng quản lý tổng hợp quận Thành Dương, đã đến bệnh viện tâm thần để thúc giục bà Giang viết tuyên bố từ bỏ đức tin. Ông ta hứa sẽ thả bà ngay khi bà tuân thủ.
Bà Giang không động tâm, và đã tìm cách trốn thoát khỏi bệnh viện 1 tháng sau đó (tháng 12 năm 2000). Bệnh viện đã cử người đến nhà bà để yêu cầu bà trở lại. Sau đó, chính quyền quận cũng nhiều lần sách nhiễu gia đình bà.
Tra tấn tại nhiều cơ sở (tháng 7 – tháng 11 năm 2001)
Sau lần bắt giữ khác vào tháng 7 năm 2001, bà Giang bị đưa đến Trại tạm giam Thành phố Thanh Đảo (tọa lạc tại quận Phổ Đông, thành phố Tức Mặc). Bà tuyệt thực trong 2 tuần và bị bức thực nhiều lần. Tim và dạ dày của bà bị tổn thương nghiêm trọng. Bà bị choáng váng và co giật nhiều lần. Tóc và quần áo của bà cũng dính đầy thức ăn, dịch dạ dày và máu.
Cảnh sát quận Thành Dương đã đón bà Giang từ Trại tạm giam Thành phố Thanh Đảo, và đưa bà đến Trại tạm giam Số 4 Thành Dương. Họ còng tay bà vào khung cửa sổ kim loại và bố trí 4 người (2 nhân viên chính quyền và 2 cảnh sát) giám sát bà suốt ngày đêm.
Bà Giang trốn thoát, nhưng bị bắt lại vào tháng 8 năm 2001. Để trốn thoát, vào ngày 26 tháng 8, bà đã nhảy ra khỏi cửa sổ tầng 4, khiến bà bị thương nặng, bao gồm gãy xương chậu, trật khớp và viêm. Bất chấp tình trạng của bà, cảnh sát vẫn kéo bà vào trong và đặt bà lên một chiếc giường trần. Họ cũng tiếp tục còng tay và cùm chân bà.
Một người tốt bụng đã hỏi liệu có nên đặt nệm lên giường không. Bí thư Tân nói ở trên lại chế giễu bà: “Không có nệm thực ra sẽ làm bà cảm thấy mát mẻ hơn trong thời tiết nóng nực!” Giám đốc Trương đánh bà dã man, khiến đầu bà sưng phù nghiêm trọng.
Mãi đến đêm ngày 14 tháng 9 năm 2001, bà Giang mới được đưa đến bệnh viện. Một bác sỹ hỏi ông Tân tại sao họ không đưa bà đến sớm hơn. Tân nói: “Không sao đâu. Bà ta không chết được đâu.” Một giám đốc họ Châu còn thêm: “Cho dù bà ta có chết, chúng tôi cũng không phải chịu trách nhiệm.”
Tân và Châu đã hối lộ bác sỹ để làm giả hồ sơ y tế của bà Giang. Họ vẫn còng tay và cùm chân bà, và bức thực bà mỗi 5 ngày.
Sau đó, bà Giang bị chuyển đến Trại tạm giam Thành phố Thanh Đảo. Các cai tù ở đó đã nối còng tay và xiềng chân của bà theo cách khiến bà không thể duỗi thẳng lưng, và cần sự giúp đỡ của các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ khi đi vệ sinh. Những người giúp đỡ bà đều bị cai tù trách mắng.
Các cai tù bắt 7 tù nhân giữ chặt chân tay của bà Giang để bức thực. Họ cạy miệng bà, làm rách môi và gãy một số răng. Tóc và quần áo của bà thường xuyên dính đầy thức ăn và máu.
Sức khỏe của bà Giang suy giảm nhanh chóng và tính mạng bị đe dọa. Người bà cũng đầy vết ghẻ lở. Trại tạm giam yêu cầu chính quyền quận Thành Dương đến đón bà. Trước khi điều đó xảy ra, vào khoảng tháng 11 năm 2001, bà đã trốn thoát khỏi trại tạm giam.
Tra tấn đến nguy kịch tại trại lao động (tháng 7 – tháng 10 năm 2003)
Ngày 20 tháng 7 năm 2003, bà Giang đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, và bị bắt tại Quảng trường Thiên An Môn. Chính quyền quận Thành Dương đã cử Lưu Triển đến Bắc Kinh để đón bà. Ông ta đưa bà đến Văn phòng Liên lạc thành phố Thanh Đảo tại Bắc Kinh, và bắt đầu tra tấn bà. Ông ta túm tóc bà và kéo lê bà trên mặt đất, đồng thời liên tục đánh vào đầu bà. Một nữ công nhân đã thúc giục ông ta dừng lại, nhưng không có tác dụng.
Lưu đưa bà Giang về Đồn Công an đường Chính Dương ở thành phố Thanh Đảo. Sáng hôm sau (23 tháng 7 năm 2003), bà bị đưa đến Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Số 2 Tỉnh Sơn Đông (còn được gọi là Trại Lao động Vương Thôn) để thụ án với thời hạn không rõ. Việc kiểm tra sức khỏe đầu vào cho thấy bà có vấn đề về tim, dạ dày, ruột và thận. Trại lao động từ chối tiếp nhận bà, nhưng không lâu sau đã nhượng bộ sau khi chính quyền quận Thành Dương hối lộ họ. Bà bị đưa đến bệnh viện để bức thực trước khi bị khiêng vào trại cải tạo lao động với tay bị còng ra sau lưng và ống bức thực vẫn còn trong mũi.
Ngày hôm sau, bà Giang bị đưa vào phòng giam biệt giam. Quản giáo nói bà là người đầu tiên trong trại bị giam ở đó.
3 nữ bác sỹ họ Mã, Tuyết và Lâm thay phiên nhau bức thực bà Giang 3 lần mỗi ngày. Họ được cộng tác viên hỗ trợ, những người này trói bà Giang bằng thắt lưng và ngồi lên người bà để ngăn bà cử động.
Ngoài ra, các quản giáo cũng đưa bà Giang đến bệnh viện bên ngoài mỗi 3 ngày để bức thực. Thường có 1 cai tù nam ở đó. Đặc biệt là Vương Học Đông, đã giật mạnh tóc bà Giang trong lúc bức thực tại bệnh viện. Bà thường cảm thấy ngạt thở.
Các nữ bác sỹ vẫn để nguyên ống bức thực trong khi bà Giang bị biệt giam. Dịch dạ dày đặc trộn lẫn đờm và máu thường chảy khắp cơ thể bà. Các bác sỹ treo một túi nhựa nhét đầy khăn giấy bẩn quanh cổ bà để hứng dịch.
Mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân, bà Giang hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Sau đó, đội trưởng Vương Tuệ Anh đã dán băng keo vào miệng bà.
Khi không bị bức thực, hàng ngày bà Giang bị bắt ngồi bên giường với hai tay duỗi thẳng, bị còng và kéo căng ra. Còng tay cắt sâu vào thịt bà.
Khoảng 1 tháng sau, cai ngục trói bà lên giường theo tư thế đại bàng sải cảnh trong 1 tháng nữa. Mỗi khi bà hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” họ nhét khăn vào miệng bà, khiến miệng bà bị chảy máu.
Ngày 9 tháng 10 năm 2003, đội phó Tôn Hoa cuối cùng đã mở còng tay để cho bà Giang nghỉ ngơi. Hai tay bà không thể cử động được nữa vì bị còng lâu ngày, nhưng bà vẫn cố gắng kéo ống bức thực ra.
Bất chấp tình trạng sức khỏe, bà Giang vẫn thường xuyên bị đưa đến bệnh viện để bức thực. Sau một lần bức thực, bà cảm thấy như sắp chết. Nhịp tim của bà bất thường và bà bị tức ngực cùng khó thở. Hơi thở của bà sau đó trở nên gấp gáp, và bà bắt đầu mất ý thức. Các nhân viên y tế đã cho bà thở oxy. Quản giáo Trương Quế Vinh tiếp tục nâng chăn giường của bà lên để làm bà đau đớn hơn nữa.
Ngày 13 tháng 10 năm 2003, trại cải tạo lao động thả bà Giang, và 7 người, bao gồm 1 nhân viên y tế, đã lái xe đưa bà về nhà sau nửa đêm hôm đó. Họ muốn vào trong nhà, nhưng bị gia đình bà ngăn lại.
Chính quyền tiếp tục sách nhiễu bà Giang và gia đình. Bà không có cách nào khác ngoài việc sống phiêu dạt.
Sách nhiễu không ngừng trước cái chết bất thường
Cuối tháng 6 năm 2017, 2 cảnh sát, bao gồm Quách Kiện, từ Đồn Công an đường Chính Dương đến nhà bố mẹ bà Giang và hỏi liệu bà có thăm họ không.
Khoảng 8 giờ tối ngày 1 tháng 7 năm 2019, 1 bảo vệ thôn dẫn 4 cảnh sát, trong đó có cảnh sát họ Trịnh, đến gõ cửa nhà bà Giang, tuyên bố là đang kiểm tra người thuê nhà. Chiều hôm sau, 1 cảnh sát sách nhiễu mẹ bà Giang, và hỏi con gái bà làm việc ở đâu.
Ngày 16 tháng 11 năm 2020, quản lý họ Cao từ Nhà máy Nhiệt điện Thuận An, quận Thành Dương, sắp xếp cho công nhân kiểm tra áp suất họ Thiệu (khoảng 60 tuổi) kiểm tra “rò rỉ” tại nhà bà Giang. Vào khoảng hoàng hôn hôm đó, Thiệu dẫn một thanh niên đến nhà bà lần nữa. Trong khi bà không hay biết, họ đã thay thế công tắc điện bằng công tắc thông minh có kết nối internet.
Ngày 7 tháng 12 năm 2020, bà Giang đến Công ty Nhiệt điện Thuận An để phản đối việc lắp đặt công tắc trái phép. Một công nhân ở đó nói quản lý Cao sẽ đến thăm bà chiều hôm đó để giải thích, tuy nhiên, Cao không xuất hiện.
Hóa ra công tắc được kết nối với mạng lưới công an. Mỗi tối khi tan ca, bà Giang thấy 1 hoặc 2 xe theo dõi bà. Khi bà thăm họ hàng hoặc bạn bè, 1 người đàn ông và 1 phụ nữ cũng theo dõi và quay video bà.
Tối ngày 30 tháng 11 năm 2020, mẹ bà Giang đến thăm bà. Bà đặt một túi quần áo xuống đất và thấy một chiếc sedan đen theo dõi bà. Sau đó, một bảo vệ chạy ra từ phía sau xe và giật túi quần áo của bà. Bà hét lên yêu cầu anh ta trả lại, và anh ta đã làm theo.
Mùa xuân năm 2019, một thiết bị giống như ăng-ten đã được lắp đặt trong cầu thang của tòa nhà chung cư nơi bà Giang ở, và điện thoại di động của bà tự động kết nối mạng khi bà không làm gì. Bà nói chuyện với ban quản lý nhiều lần, nhưng được trả lời rằng đó là để chống bụi. Cuối cùng bà đã tự tháo ăng-ten.
Ngày 20 tháng 8 năm 2022, nhân viên ủy ban khu phố gọi điện cho bà Giang, giả danh đại diện của Liên đoàn Người khuyết tật. Anh ta hỏi về tình hình việc làm và nhà ở của bà. Trong cùng năm đó còn có một số vụ sách nhiễu nữa.
Ngày 21 tháng 9, ủy ban gọi điện hỏi bà có tìm được việc làm chưa. Tối ngày 14 tháng 10, hàng xóm của bà, một nhân viên ủy ban, gọi điện nói anh ta sẽ đến thăm bà. Anh ta nhanh chóng xuất hiện và nói họ cần thực hiện điều tra dân số, và thu thập thông tin về các thành viên gia đình bà cùng số biển xe đạp điện của bà. Bà nói đã làm điều tra dân số năm ngoái rồi, nhưng người hàng xóm nói cần làm lại vì Đại hội Đại biểu Toàn quốc lần thứ 20 của Đảng Cộng sản Trung Quốc đang đến gần.
Bà Giang từ chối tuân thủ và thúc giục hàng xóm đừng tham gia vào việc bức hại các học viên Pháp Luân Công.
Báo cáo liên quan:
” Phòng 610″ Thành Dương ở Thanh Đảo bức hại hai học viên Pháp Luân Công không ngừng nghỉ
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/17/502557.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/19/231371.html


