Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-09-2025] Tôi luôn tự hào về bạn bè của mình, cảm thấy tự mãn khi được làm bạn với họ, còn cho rằng đó là thể hiện của cảnh giới cao, của mối quan hệ hòa hợp.

Bề ngoài, mối quan hệ thân thiết của chúng tôi dường như dựa trên sự ngưỡng mộ về thế mạnh của nhau. Khi suy xét lại, tôi phát hiện ra nó bị chi phối bởi chấp trước danh lợi của mình. Bạn bè của tôi hoặc là những người có thành tựu cao hoặc là xuất thân từ những gia đình có tầm ảnh hưởng. Có một câu ngạn ngữ cổ: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã,” vì vậy tôi cảm thấy việc thân thiết với họ cũng có nghĩa là tôi có địa vị xã hội hoặc học vấn cao, điều đó nâng cao vị thế của tôi trong xã hội.

Tôi đã luôn cho rằng chấp trước danh lợi của mình chủ yếu thể hiện ở việc mong muốn có điểm số học tập tốt. Tuy nhiên, tôi nhận ra mình còn có tâm hữu cầu. Cái tâm này khiến tôi cho rằng bạn bè mình đều là nguồn tư nguyên quý giá, duy trì mối quan hệ tốt đẹp với họ sẽ có ích cho tôi. Cái tâm ấy dơ bẩn đến cỡ nào!

Tôi nhận ra rằng chấp trước của mình đã len lỏi vào mọi phương diện trong cuộc sống của mình. Dưới ảnh hưởng của tư duy người thường, tôi đã cố chấp bám giữ những quan niệm người thường này mà không buông. Bản thân còn không ý thức được sự nguy hại của chúng đối với việc tu luyện của bản thân. Tu luyện là một việc nghiêm túc. Chúng ta nhất định phải nghiêm khắc yêu cầu đối với nhất tư nhất niệm của bản thân, nếu không sẽ rất dễ bị thế gian ô nhiễm, lầm đường lạc lối.

Sau khi tôi làm bài thi tuyển sinh đại học không tốt, tôi đã chú ý đến tâm tính của mình và buông bỏ các chấp trước vì tôi cảm thấy chúng đã ảnh hưởng đến kết quả thi. Khi có kết quả, tôi đã kể cho mẹ về việc một bạn cùng lớp đỗ vào một trường đại học hàng đầu, mẹ tôi, một học viên, đã hỏi tại sao điểm ở trường của bạn ấy không bằng tôi mà lại có kết quả thi tốt hơn tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy phiền não trong tâm.

Rõ ràng, tôi vẫn chưa thực sự buông bỏ được các chấp trước của mình, cái gọi là xem nhẹ và buông bỏ ấy thực chất là dùng cái mà người thường gọi là bó tay trước số phận, thay cho sự thất vọng về bản thân, chứ chưa hoàn toàn làm được việc tín Sư tín Pháp. Ngược lại, dưới sự thôi thúc của nhân tâm, tôi hết lần này đến lần khác nhớ lại quá trình học tập trong quá khứ, hy vọng tìm ra bài học từ thất bại. Kỳ thực, khảo nghiệm này đã kết thúc rồi, mà tôi vẫn còn mê trong đó khó mà tự thoát ra. Trạng thái này chính là sự can nhiễu do những nhân tâm không muốn chết gây ra, chúng không muốn tôi đề cao lên, nên khiến tôi chìm đắm trong đau khổ và tự trách mà hao tổn, khó mà khởi chính niệm.

Trước kỳ thi, tôi đã đọc được một bài viết trên mạng an ủi những người làm bài thi không tốt. Tôi nghĩ đó chỉ là một cái cớ cho việc không đạt điểm cao. Suy nghĩ của tôi lúc đó rõ ràng là biểu hiện của tâm tranh đấu, tâm danh lợi và chủ nghĩa vô thần.

Sư phụ giảng:

“Nhất là nam thanh niên; [vì] họ muốn phấn đấu hết mình nơi xã hội người thường, [họ] còn muốn đạt được mục tiêu này khác! ” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi vẫn không hiểu, cảm thấy thanh niên thì cần phải phấn đấu, điều đó có gì sai chứ? Hiện giờ nhìn lại tôi thấy mình vẫn chưa thực sự hiểu được ý nghĩa của tu luyện, đã đặt dục vọng của người thường lên trên việc tu tâm. Tôi cũng quên rằng, sự phấn đấu nơi người thường cuối cùng chỉ là hư vô, còn điều tu luyện đổi lấy được chính là sự thăng hoa của sinh mệnh, hạnh phúc vĩnh hằng. Đương nhiên, là một người tu luyện, chúng ta cần nghiêm túc thực hiện tốt chức trách của mình, nhưng cơ điểm không thể là vị tư vị ngã, tranh giành danh lợi, mà la không màng danh lợi, vô cầu, lấy tu luyện làm căn bản. Nhân đây, tôi cũng muốn nhắc nhở các đệ tử trẻ tuổi như tôi, đừng để mây mù nơi người thường che mờ, hãy trân quý thánh duyên đắc được Đại Pháp, tranh thủ thực tu!

Để thực sự trừ bỏ chấp trước, thoát khỏi trạng thái của người thường, tôi nghĩ, cần phải nhận thức rõ ràng rằng con đường của bản thân đã được Sư phụ an bài một cách tỉ mỉ từ rất lâu rồi. Chúng ta cũng cần nhận thức được rằng những người mình gặp đều là do duyên phận, một khi đã kết duyên xong, còn cần tới những nơi mới để kết duyên mới, không thể cảm thấy kỳ lạ với an bài của Sư phụ; điểm quan trọng nhất là cần hoàn toàn tín Sư phụ tín Pháp, dùng tâm cảm ân để đối đãi với hết thảy an bài của Sư phụ, trừ bỏ các loại chấp trước, làm một người tu luyện vô chấp, thanh tịnh.

Bản thân việc viết bài chia sẻ là một cách tốt để nhìn lại tu luyện của bản thân. Trong quá trình viết bài, tôi cảm thấy các chấp trước đang được bóc đi từng lớp một, giúp tôi dần dần trở về với bản tính của mình. Đồng thời, Sư phụ cũng đang điểm hóa cho tôi, rất nhiều lúc tôi đang viết thì bỗng nhiên tỉnh ngộ, minh bạch ra những chấp trước mà bản thân không dễ phát giác; hơn nữa, khi đối chiếu bản thảo gốc với bài đã đăng, tôi còn phát hiện ra chấp trước không chú trọng tiểu tiết ở bản thân.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/28/499531.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/4/231177.html