Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 15-09-2025] Từ nhỏ tôi đã cùng mẹ tu luyện Đại Pháp, đến nay đã hơn hai mươi năm rồi. Trước đây, trên con đường tu luyện của mình, phần lớn là người nhà nhắc nhở thì tôi mới học Pháp, luyện công. Cho đến gần đây, một vụ tai nạn xe mới lại khiến tôi thể ngộ được điều tốt đẹp của Đại Pháp.

Trải nghiệm khoảnh khắc sinh tử trong vụ tai nạn xe

Ngày 7 tháng 9 năm 2025, tôi cùng một người bạn lên núi ngắm mặt trời mọc. Trên đường trở về, chiếc xe máy bất ngờ đổ sang bên phải. Lúc đó, ý niệm đầu tiên trong tâm tôi là: “Tại sao lại bị ngã xe?” Một giây sau, tôi lập tức gọi: “Sư phụ cứu con!” Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng sức mạnh vô hình đã kéo tôi lại. Sau khi lăn vài vòng trên mặt đất, tôi nhanh chóng đứng dậy và nói: “Không sao”. Tuy miệng nói không sao, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi, bởi vì chỉ cần ngã thêm chút nữa là sẽ rơi xuống vực sâu.

Khi xe cứu thương và xe cảnh sát đến nơi, họ hỏi: “Ai bị thương?” Nhân viên cấp cứu đã chuẩn bị sẵn cáng và các dụng cụ cứu thương, lúc ấy tôi mới chậm rãi giơ tay lên nói: “Là tôi”. Họ nhìn tôi từ đầu đến chân một lúc mới phát hiện đầu gối tôi đang chảy máu. Sau đó tôi được đưa đến bệnh viện gần đấy. Trên đường đi, nhân viên cấp cứu nói với tôi rằng: “Vết thương này được tính là rất nhẹ rồi đấy”. Khoảnh khắc đó tôi hiểu rằng, là Sư phụ từ bi đã cứu tôi một mạng.

Khi đến bệnh viện, bác sĩ ban đầu định khâu vết thương cho tôi, nhưng phát hiện không có phần thịt nào để khâu, chỉ cần bôi một ít thuốc, chưa đầy một tiếng sau tôi đã xuất viện. Sau khi về đến nhà, tôi xem lại camera hành trình thì phát hiện xe tôi vốn đang chạy bình thường, nhưng bỗng nhiên như có một lực nào đó đá mạnh vào đuôi xe, “pặc” một tiếng rồi bị hất văng ra ngay lập tức. Điều này khiến tôi nhớ đến một đoạn Pháp trong “Chuyển Pháp Luân”:

“Trên đường phố chẳng có ai, rất yên tĩnh. Có một học viên đang đạp xe vội vã về nhà; phía trước chỉ có một chiếc xe jeep đang chạy; đang chạy đang chạy, đột nhiên chiếc xe phanh gấp. Anh này không hề chú ý, vẫn cắm đầu đạp xe tiến lên. Nhưng chiếc xe jeep kia đột nhiên lùi lại, lùi lại cấp tốc, lùi lại rất nhanh; hai luồng lực ấy mà gặp nhau, thì đó cũng là đến để lấy đi [sinh] mệnh [của anh ta]. Đúng vào tích tắc mà trông như đâm vào nhau, thì một luồng lực đột nhiên kéo xe đạp của anh ấy lại một đoạn nửa mét; ngoài ra chiếc xe jeep cũng phanh đứng lại ngay trước bánh xe của anh ta; có lẽ người lái trong xe đã phát hiện rằng phía sau có người. Lúc ấy người học viên này cũng không sợ hãi; nói chung lúc gặp tình huống như thế thì không sợ hãi; có thể sau này mới thấy sợ.”

Sau khi cùng người nhà học Pháp, vết thương của tôi đã có sự thay đổi rõ rệt: ban đầu chỗ vết thương là một vùng da đỏ, nhưng sang ngày hôm sau thì thu nhỏ lại một nửa. Đến ngày thứ ba, tôi vẫn còn sợ rằng nếu đứng dậy luyện công sẽ khiến vết thương đau hơn, nhưng trong tâm nghĩ: “Mình phải dùng chính niệm để vượt qua quan này.” Thế là tôi cắn răng luyện xong ba bài công pháp. Khi luyện đến bài công pháp thứ hai, vết thương có cảm giác kỳ lạ, như thể có thứ gì đó đang được đẩy ra ngoài. Sau khi luyện xong, tôi bất ngờ nhận ra vết thương không còn đau dữ dội như trước nữa. Tôi biết rằng đó là Sư phụ đang giúp tôi tịnh hóa thân thể.

Hướng nội tìm sau khi trải qua vụ tai nạn xe

Sau vụ tai nạn xe lần này, tôi bắt đầu nghiêm túc hướng nội tìm, và đã phát hiện ra rất nhiều tâm chấp trước. Trong đó nghiêm trọng nhất chính là tâm tranh đấu. Khi kết quả thảo luận của mọi người trong gia đình không đúng như ý kiến của tôi, tôi thường đưa ra rất nhiều lý do để phản bác; Khi học tập ở trên lớp, lúc thấy thành tích của mình không bằng bạn bè, tôi lại bắt đầu tìm khuyết điểm của người khác. Trong tu luyện mà mang theo cái tâm như vậy là vô cùng nghiêm trọng, cần phải loại bỏ đi.

Tiếp đến chính là tâm hiển thị. Những nỗ lực trong vài năm trước giúp tôi có cơ duyên bước vào đại gia đình không quân, mọi thứ trong quân đội đã trở nên quen thuộc với tôi. Khi đó tôi quyết định thi lại, nguyên nhân là vì tôi muốn có nhiều thời gian hơn để tu luyện, đồng thời muốn tìm một công việc có thể dung hòa với việc tu luyện. Tuy nhiên, trong quá trình ôn thi lại, mỗi lần mặc lại bộ quân phục cũ, khi có rất nhiều người tò mò hỏi tôi về cuộc sống trong quân đội, tâm hiển thị của tôi lại bị khơi dậy, trong ánh mắt liền lộ ra vẻ vô cùng cao ngạo.

Tôi hiểu rằng lần ngã xe này là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi. Từ đó tôi bắt đầu cố gắng đào sâu vào nội tâm để tìm ra những chấp trước ẩn giấu sâu hơn. Có lúc tiếng nói biện hộ cho bản thân vang lên trong nội tâm: “Điều này vốn chẳng có gì sai cả”. Nhưng tôi biết rằng, đứng từ góc độ tiêu chuẩn của người tu luyện mà xét thì những tâm này đều cần phải bỏ đi.

Trên đây là một chút thể ngộ của tôi, nếu có điều gì thiếu sót, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn đồng tu.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/15/一場車禍使我更加珍惜修煉-499441.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/31/231126.html