Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-08-2025] Năm nay tôi 70 tuổi, đắc Pháp được hơn 20 năm, dưới sự bảo hộ từ bi của Sư tôn, tâm duy hộ Pháp, cứu người của tôi chưa từng thay đổi. Hôm nay viết ra đây một phần nhỏ những trải nghiệm trên con đường tu luyện của bản thân để chia sẻ cùng các đồng tu.

Sư phụ cấp trí huệ cho tôi khi gửi thư tố Giang qua bưu điện

Còn nhớ vào 10 giờ sáng ngày 25 tháng 5 năm 2015, tôi cùng một đồng tu đến trung tâm gửi hàng chuyển phát nhanh để gửi thư tố cáo Giang. Nhân viên phục vụ nhìn thấy đã nói: Đơn vị chúng tôi chưa từng gửi thư đến cơ quan hành chính nào cao như thế, bà có chuyện lớn gì thế, ở địa phương làm không được à, phải gửi đến cơ quan cao đến vậy? Khi ấy tôi không nói là muốn tố cáo Giang, sợ họ không chịu làm, tôi đã nói: “Giết người đấy”. Một nhân viên công tác khác nói: Cậu mau làm cho người ta đi, nếu ở địa phương mà làm được thì người ta còn gửi đến đấy làm gì? Cứ thế, thư đã được gửi đi. Ngày hôm sau, tôi nhận được biên lai. Sau này, mới ngộ rằng đây cũng là trí huệ do Sư phụ cấp cho tôi. Sư phụ luôn bên cạnh tôi, cảm tạ Sư phụ!

Tín Sư tín Pháp, gặp chuyện liễu ám hoa minh

Năm 2012, cháu tôi ra đời. Con trai muốn bàn với tôi để nhờ tôi đến giúp chăm cháu, vì nhà con trai ở tỉnh khác, không ở cùng thành phố với tôi. Khi ấy, tim tôi bỗng thắt lại, tôi nghĩ, hiện giờ việc cứu người cấp bách như thế, chuyện này phải làm sao đây? Con người nơi ấy tôi vốn không quen thuộc, sau khi đến đó, không có đồng tu, nơi ấy không phải hoàn cảnh tu luyện của tôi! Tôi không thể đi. Cứ thế, tôi phát xuất một niệm: Sư tôn, con có việc quan trọng cần làm, con không thể đi chăm sóc đứa trẻ được.

Sau khi xuất niệm này được hơn 10 phút, tôi liền nhận được điện thoại của con trai, nói: Mẹ, mẹ con ta bàn lại một chút, mẹ không cần đến nữa, con dâu mẹ nói sẽ từ chức ở nhà trông cháu, đợi đứa trẻ vào mẫu giáo, sẽ lại tìm một công việc khác. Khi ấy nước mắt tôi rơi “bộp” xuống, trong nội tâm tràn ngập sự cảm kích vô hạn với Sư tôn. Khi ấy, con dâu đang làm việc tại một công ty rất lớn, thế mà vẫn chủ động từ chức chăm cháu.

Qua sự việc này, tôi ngộ rằng, đúng là “tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân). Tín Sư tín Pháp, tất cả đều có Sư phụ an bài. Sau khi con dâu từ chức, con trai vốn thu nhập bình bình bỗng tăng nhanh, gấp mấy lần trước kia. Cả gia đình nhỏ hòa thuận vui vẻ. Tôi cũng ổn định bước tiếp không ngơi nghỉ trên con đường giảng chân tướng, cứu chúng sinh

Trong thời kỳ dịch bệnh chính niệm chính hành

Trong thời gian phong tỏa do dịch bệnh, tôi đi phát báo chân tướng cho đồng tu tại năm tiểu khu khác nhau. Sau khi xuất phát, tôi thầm cầu Sư phụ, tôi nhất định phải gửi được những tờ báo chân tướng này đến chỗ đồng tu. Đến nhà đồng tu đầu tiên rất nhanh, họ sống tại khu nhà ở gia đình, bảo vệ quan sát tôi kỹ lưỡng, trong tâm tôi nghĩ, cậu đừng nhìn tôi, tôi nhất định phải vào. Khi này, chưa kịp đợi cậu ta mở miệng hỏi, một người trông như lãnh đạo bước đến cạnh tôi, cất tiếng chào người bảo vệ, bảo vệ mở cửa, tôi cũng thuận thế mà bước vào. Bảo vệ dường như quên mất tôi vậy, không hỏi gì về việc tôi vào trong cùng người kia. Đến nhà đồng tu, đồng tu ngạc nhiên quá, nói: Sao chị vào được thế? Tôi nói tôi vào cùng một người trong cùng khu của chị.

Đến tiểu khu thứ hai cũng đóng cửa, tôi nói lớn: Ông anh, phiền ông mở cửa giúp tôi, tôi vào đưa đồ cho chị em tôi, đưa xong sẽ đi ngay. Sau đó, người bảo vệ quả nhiên đã mở cửa cho tôi. Những tiểu khu tiếp sau đó cũng như thế, trong lòng tôi định lại một niệm, tôi nhất định phải vào được, nên đã rất thuận lợi vào trong các tiểu khu, cảm ân Sư tôn gia trì cho đệ tử mọi thời khắc.

Chính niệm chính hành, cứu người không dừng

Còn nhớ vào Thế vận hội Olympic 2008, tà ác can nhiễu rất ghê gớm, khi ấy, tâm tôi lại rất thuần tịnh, không có tạp niệm, một lòng muốn nhanh chóng giảng chân tướng cứu người. Một buổi chiều nọ, tôi hẹn đồng tu cùng ra ngoài giảng chân tướng. Đến nhà bà ấy, bà ấy nói có việc không đi được nữa, tôi có chút thất vọng. Đợt ấy, khu chúng tôi rất thiếu tài liệu chân tướng, tôi trở về nhà cắt hai tờ chân tướng từ cuốn lịch năm mới, mang theo hồ dán, đi đến bên một cây đèn giao thông. Tôi nghĩ lưu lượng người đi lại qua đây sẽ đông, mình sẽ dán ở đây vậy, để cho người qua đường ai cũng xem được, tôi không do dự nhanh chóng dán chân tướng lên.

Tôi lại đi tiếp đến một ngã tư, tìm một bảng quảng cáo gần trụ đèn giao thông của ngã tư, trét hồ dán, đưa tay dán lên trên, tôi vừa quay đầu, thì thấy một chàng trai trẻ đang đi về phía tôi, trong vô thức tôi lập tức gỡ tờ chân tướng vừa dán xuống, nhanh chóng gấp lại, nhét vào trong túi. Khi này người thanh niên ấy đã bước nhanh đến bên cạnh tôi. Lúc ấy, tôi mới nhìn rõ trang phục của anh ta, là một cảnh sát. Anh ta nhìn nhìn tấm bảng quảng cáo. Tôi không biết dũng khí từ đâu đến, liền hỏi anh ta: Anh xem gì thế? Anh ta nói: Tôi thấy bác dán gì đó. Trong tâm tôi cầu Sư phụ gia trì, đường đường chính chính nói: Tôi đã dán gì thế? Anh xem ở đây làm gì có thứ gì? Hôm nay lại nóng như thế, anh mau đi đi. Viên cảnh sát ấy nói một câu: Hiện đang trong giai đoạn đặc biệt, đừng có mà dán bậy bạ, sau đó anh ta bỏ đi. Tôi kiên định chính niệm, tâm bất động, Sư tôn đã giúp tôi hóa giải lần ma nạn này. Trên đường về nhà, tôi lại tìm một điểm bắt mắt để dán tờ chân tướng, trong quá trình ấy còn giảng chân tướng Đại Pháp được cho ba người nữa.

Có lần đi dán biểu ngữ, tôi đã gặp được một người có duyên, trông tầm 80 tuổi. Tôi nói: Nên gọi ông là đại ca nhỉ, hay là chú đây? Ông bao nhiêu rồi? Ông ấy nói đã 78 rồi. Tôi nói: Vậy phải gọi là chú rồi. Tôi còn chưa chính thức mở miệng giảng, ông ta bỗng nói: Cô có phải luyện Pháp Luân Công không? Đảng cộng sản cho cô tiền, không có đảng cộng sản thì cô lấy gì ăn? Còn ra ngoài làm cái việc này, biết bao người nói với tôi rồi, tôi không muốn nghe đâu. Khi này tôi mới mở miệng, nói: Chú à, đừng nóng giận, mau ngồi đi, tôi với chú nói chuyện. Con người chúng ta, chỉ cần sức khỏe tốt, tâm trạng tốt, thì không gì sánh bằng, chú nói có đúng không? Thời cháu còn trẻ, mẹ chồng cháu không cho cháu đến thăm con, cứ hễ thấy bà, cháu liền tức giận, tức đến mức sinh bệnh. Sau này, đọc xong cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”, cháu mời hiểu rằng, mọi chuyện vui hay không vui mà con người gặp phải trong đời, người ta đối xử tốt hay không tốt với ta, đều là nhân quả của kiếp trước, mà bệnh lại từ tức giận mà ra. Từ đó về sau, cháu không còn nổi nóng nữa, cũng không còn oán hận mẹ chồng nữa. Hiện giờ, cháu đối xử với mẹ chồng cúng khá tốt, có lần, một người cùng thôn khen cháu đối xử với mẹ chồng thật tốt, chị em dâu của cháu liền nói: Chị ấy là luyện Pháp Luân Công ấy. Trước đây không như thế đâu. Chú xem ấy chẳng phải chứng minh rằng Công này thật là tốt sao! Trước kia cả ngày cháu mắng chửi chồng, oán hận ông ấy, còn bây giờ cháu làm theo Chân-Thiện-Nhẫn, đối đãi với ông ấy hoàn toàn khác, ông ấy cũng nói (Pháp Luân Công) này thật tốt, đã khiến những tính xấu của cháu chuyển biến rồi.

Tôi nói tiếp: Chú xem tiền của tham quan trong Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) xài mãi không hết, quan nhỏ đại tham, quan lớn tham còn khủng hơn, không quan chức nào không tham. Người dân chúng ta muốn mua một căn nhà thì phải làm việc bán sống bán chết trả tiền lãi vay. Không phải con người muốn làm gì, mà là ông trời muốn diệt nó rồi, khi xưa giơ nắm đấm phát lời thề hiến dâng mạng sống cho nó, lời thề đã phát ra thì phải chịu chôn theo nó. Cháu không cần của chú một đồng nào cả, chỉ hy vọng chú được bình an.

Ông ta yên lặng lắng nghe tôi giảng, trong quá trình đó không ngừng gật đầu. Cuối cùng tôi hỏi: Chú họ gì? Cháu giúp chú thoái xuất khỏi các tổ chức đảng đoàn đội chú từng gia nhập nhé, để chú được bình an. Hơn hai tiếng đồng hồ, tôi giảng đến mức khát khô cả cổ, Sư tôn liên tục cấp trí huệ cho tôi. Cuối cùng, ông ấy nói: Hiểu rồi, thật sự đã minh bạch rồi. Trong lòng tôi chân thành cảm tạ Sư phụ.

Lại một lần nọ, ở trạm xe, tôi gặp một chàng trai cao khoảng 1m8, nhìn rất có sức sống. Tôi tiến lại chào hỏi: Chàng trai trẻ, vóc dáng đẹp thật đó, cậu định đi đâu vậy? Cậu ta nói: Về thăm nhà. Tôi hỏi cậu đã nghe qua tam thoái bảo bình an chứ? Cậu ta đáp: Nghe rồi, cả nhà chúng tôi đều là đảng viên, chúng tôi đều là cán bộ nhà nước. Tôi nói vậy thì cả nhà cậu đều là người có đức lớn, có phúc khí. Tôi nói tiếp: ĐCSTQ tham quá rồi. Cậu ta nói, không có ĐCSTQ, thì đã không có chúng ta hôm nay. Tôi nói không có cái đảng đó thì sẽ càng tốt hơn, ĐCSTQ chẳng có bản sự gì cả, chỉ dựa vào bắn giết mà thôi. Cậu ta nói: Các bà làm chính trị. Tôi nói: Những bà già như chúng tôi thì làm chính trị gì được nữa? Sư phụ chúng tôi cũng không cho phép chúng tôi tham gia chính trị, chúng tôi là đến để cứu người, cậu không thấy rất nhiều dự ngôn đều nói tương lai tai họa sẽ rất nhiều sao, bà già này hy vọng cậu có thể bình an vượt qua tai nạn. Tôi tu luyện bao nhiêu năm rồi, hiện giờ tâm tình rất tốt, trạng thái cũng tốt, bao năm qua không cần uống một viên thuốc nào. (Tên hung thủ) Giang Trạch Dân nói chỉ trong ba tháng sẽ tiêu diệt được Pháp Luân Công, nhiều năm trôi qua, hơn 20 vạn người đã khởi tố hắn ta, từ cổ chí kim chưa từng có chuyện như thế. Nếu Pháp này không chính, Pháp Luân Công liệu có thể kiên trì đến ngày nay sao? Không những không bị đánh đổ, mà người học luyện lại càng ngày càng nhiều, hiện nay đã hồng truyền đến hơn 100 quốc gia… nếu như vì chúng tôi làm chuyện xấu, muốn tiêu diệt chúng tôi, thì chẳng cần đến mấy ngày, cứ bắt giam chúng tôi lại là xong, làm sao có thể qua nhiều năm như thế vẫn chưa đổ? Cứ thế, tôi cứ giảng, còn cậu ta thì liên tục gật đầu công nhận, bất tri bất giác đã đi được hai dặm đường. Cậu ta nói: Ài, mải nghe bà nói, tôi lại đi quá nhà mình mất rồi. Tôi nói: Bà đây thật lòng mong cậu có thể bình an, bà thoái giúp cậu, được chứ? Cậu ta cũng rất kích động, gật đầu rất mạnh.

Gặp một học sinh, tôi nói: Cháu bé, cháu đã lên đại học chưa? Dáng dấp đẹp đẽ thế. Cậu bé nói: Chào bà, bà định nói về Pháp Luân Công với cháu sao? Nhiều năm trước, bà đã thoái đoàn cho cháu rồi, cháu đã học đại học năm ba rồi, khi cháu học trung học, bà đã thoái cho cháu rồi. Cháu còn nhớ năm ấy bà còn đi đôi giày Song Tinh, mặc áo bông đỏ nữa. Tôi cười.

Còn có câu chuyện về một cậu bé, tôi vừa cất tiếng chào chuẩn bị giảng, thì cậu bé nói: Bà ơi, bà đã giảng cho cháu n lần rồi, cháu thường hay gặp bà, bà không nhận ra cháu sao? Tôi bật cười, nói: Bà không nhìn rõ, xin lỗi cháu, điều này nói lên rằng cháu và bà rất có duyên, cháu là một đứa trẻ thiện lương, người khác có khi còn chưa nghe bà giảng lần nào. Hãy học tốt nhé, cháu hãy nhớ chỉ cần dụng tâm học tập, nhất định sẽ có tương lai tốt đẹp, tương lai báo đáp công ơn dưỡng dục của bố mẹ. Bà chúc cháu thành công trong học tập, làm gì cũng thuận lợi.

Tu luyện nhiều năm qua, trên con đường giảng chân tướng khuyên tam thoái này, tôi đã gặp rất nhiều loại người, nhiều loại sự việc, không thể kể hết từng chuyện tại đây, cũng chưa có thống kê cụ thể bao nhiêu kiểu người. Tất cả những gì tôi đã làm kể trên đều là Sư tôn ban cho, không có sự từ bi bảo hộ của Sư tôn, thì sẽ không có tôi của hôm nay. Hiện giờ, việc khiến tôi hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất chính là cứu người, cảm tạ Sư tôn đã cấp cho đệ tử danh hiệu thần thánh nhất “đệ tử Đại Pháp thời kỳ chính Pháp”. Tân vũ trụ quá lớn, chúng ta nhất định cần nghe theo lời Sư phụ, tâm cứu người không được giải đãi.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/23/498612.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/28/231081.html