Trải nghiệm đến Bắc Kinh chứng thực Pháp vào thời kỳ đầu của cuộc bức hại
Bài viết của Khiết Liên, một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 23-02-2025] Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu từ 20 tháng 7 năm 1999, trước những lời vu khống và bịa đặt của truyền thông chính phủ, tôi quyết định đến Bắc Kinh để chứng thực Đại Pháp và giảng thanh chân tướng. Tới quảng trường Thiên An Môn, tôi đứng ở bên cạnh Đài tưởng niệm, đưa mắt quan sát xung quanh. Từng nhóm du khách đi qua đi lại, tôi suy nghĩ chọn vị trí nào giảng chân tướng cho phù hợp. Lúc này, cách tôi không xa có một viên cảnh sát trẻ tuổi đang tiến lại và hỏi: “Cô ơi, cô đến để chứng thực Pháp phải không?” Tôi đáp: “Đúng vậy.” Cậu ấy nói: “Cô đến chứng thực Pháp, vậy cô qua bên kia giảng nhé.” Tôi theo hướng cậu ấy chỉ, tiến về phía một chiếc xe cảnh sát. Đến phía trước xe, cậu ấy giúp tôi bước lên bục cửa xe. Chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều du khách vây quanh, già trẻ lớn bé đều có. Viên cảnh sát trẻ nói: “Cô ơi, cô bắt đầu giảng đi!”
1. Giảng chân tướng ở Quảng trường Thiên An Môn
Tôi giữ tâm thái bình tĩnh, từ bi thản nhiên nhìn đám đông xung quanh và mỉm cười nói: “Xin chào mọi người, tôi là một đệ tử Đại Pháp thuộc dân tộc thiểu số Thái ở vùng biên giới Tây Nam của tổ quốc. Hôm nay tôi đến đây, thành tâm nói với mọi người, Pháp Luân Đại Pháp không như những gì được tuyên truyền trên truyền hình. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, dạy con người ta làm người tốt. Đại Pháp và Sư phụ đang bị oan. Tôi mong chính phủ trả lại công lý cho Đại Pháp, trả lại trong sạch cho Sư phụ. Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Lúc này, xung quanh không một tiếng động, mọi người yên lặng nhìn tôi. Anh cảnh sát trẻ cũng đứng bên cạnh lặng im lắng nghe.
Tôi nói: “Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi mắc rất nhiều bệnh nặng như bệnh tim mạch vành, viêm gan, viêm đại tràng, sa dạ dày, rối loạn thần kinh chức năng, v.v., tổng cộng mười một bệnh, đi khắp nơi chạy chữa đều không có kết quả. Đến một ngày, đồng nghiệp nói với tôi: ‘Có một môn công pháp có thể cứu được chị, chị thử xem sao.’ Tối hôm đó, chồng tôi đưa tôi đến điểm luyện công trước cổng tòa thị chính, nhìn thấy một nhóm người đang luyện công trong tiếng nhạc tường hòa. Chồng tôi đỡ tôi xuống xe, tôi ở một bên tập theo. Trong lúc luyện, tôi cảm thấy tâm trạng vô cùng phấn khởi, từ trước đến giờ chưa từng hạnh phúc như vậy. Tiếp tục luyện, tôi thấy cơ thể nhẹ nhàng khỏe khoắn, sau khi luyện xong có thể tự mình đi về nhà. Ngày hôm sau, tôi xin một cuốn Chuyển Pháp Luân từ phụ đạo viên và chính thức bước vào tu luyện. Chưa đầy ba tháng, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất, ăn ngon ngủ tốt, có thể làm việc và sinh hoạt bình thường. Từ đó, tôi không còn dùng đến sổ bảo hiểm y tế, giúp tiết kiệm chi phí y tế cho nhà nước. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi lấy tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để đo lường và yêu cầu bản thân, đối xử tốt với đồng nghiệp, hàng xóm, bạn bè, gia đình, trong mọi việc đều nghĩ cho người khác. Trong đợt đánh giá toàn hệ thống, tôi được tăng lương một cấp. Một đồng nghiệp trong đơn vị tìm tôi và nói: ‘Cô ơi, gia đình cháu khó khăn quá, cô nhường đợt tăng lương lần này cho cháu được không?’ Tôi lập tức đồng ý. Cô ấy cảm động nói: ‘Cô tốt quá, cảm ơn cô đã vô tư giúp cháu như vậy.’ Tôi nói đây là điều tôi nên làm, Sư phụ dạy chúng tôi làm người tốt, làm việc phải nghĩ cho người khác trước, nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Sư phụ của tôi.”
Tôi nói tiếp: “Có một đồng tu cao tuổi, nhìn thấy cọc tiền rơi dưới đất phía ngoài cửa hàng bán thiết bị điện nhà bà, số tiền là mười nghìn tệ. Bà nghĩ cọc tiền được buộc gọn gàng như vậy, chắc chắn ai đó vừa rút từ ngân hàng bên cạnh và không cẩn thận làm rơi; mình là đệ tử Đại Pháp, mình phải tìm người mất để trả lại. Bà vội đến ngân hàng, gặp quản lý trình bày sự việc, nhờ tìm người đánh mất. Chờ đợi một buổi sáng, kiểm tra camera đã tìm thấy người. Người ấy vô cùng cảm kích, muốn tặng bà tiền để cảm ơn, nhưng bà nhẹ nhàng từ chối: ‘Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tu luyện bắt đầu từ việc làm người tốt, đệ tử Đại Pháp nào cũng sẽ làm như vậy.’ Ở chỗ chúng tôi còn có một công nhân trẻ mắc bệnh suy thận, chạy chữa khắp nơi không khỏi. Cuối cùng gia đình tuyệt vọng, dùng xe đẩy anh ấy đến điểm học Pháp để xem video giảng Pháp của Sư phụ. Sau chín ngày, cơ thể anh ấy phát sinh biến hóa rất lớn, đã có thể tiểu tiện bình thường. Đến bệnh viện kiểm tra, mọi chỉ số đều trở lại bình thường. Anh ấy vô cùng xúc động, không ngờ bản thân có thể phục hồi, như được tái sinh. Anh ấy hạ quyết tâm tu luyện thật tốt, mỗi ngày học Pháp luyện công, tu tâm tính, chẳng bao lâu đã biến thành một con người khác. Trước khi bị bệnh, anh ấy nổi tiếng là người hung hãn ở địa phương chúng tôi, thường đánh nhau, cờ bạc, nghiện rượu, gây rối ở nhà máy, đánh vợ mắng con ở nhà, không ai dám quản. Chỉ sau vài tháng học Pháp Luân Công, anh đã bỏ hết thói hư tật xấu, chăm chỉ ở nơi làm việc, hòa thuận với gia đình, hàng xóm. Không chỉ không đấu đá đánh lộn, khi bị người khác bắt nạt, anh ấy còn làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’. Hàng xóm thật không thể ngờ: Anh ấy còn có thể trở thành người tốt, Pháp Luân Công thật lợi hại.”
Đám đông du khách xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán, tôi tiếp tục nói: “Ở nước ta có hơn một trăm triệu người tu luyện Pháp Luân Công, hơn một trăm triệu người đang trở thành những người tốt trong những người tốt. Pháp Luân Đại Pháp đối với nhân dân và quốc gia trăm phần lợi không phần hại, dạy con người hướng thiện, làm người tốt. Đây chẳng phải là nhóm người chính trực nhất sao? Một xã hội có nhiều người tốt mới là tốt, tại sao chỉ vì số lượng đông mà lại bị cấm đoán? Chính phủ đã làm sai, vì thế tôi mới đến Bắc Kinh, đến Thiên An Môn giảng thanh chân tướng cho mọi người, mong chính phủ ngừng việc bức hại, trả lại công lý cho Đại Pháp, trả lại trong sạch cho Sư phụ chúng tôi. Tôi chân thành hy vọng mọi người hiểu được chân tướng, phân biệt đúng sai, ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo, hy vọng mọi người có được tương lai hạnh phúc và tốt đẹp.”
2. Bị bắt cóc và bức hại
Vừa dứt lời, có một cảnh sát bất ngờ chạy tới, tay cầm dùi cui điện, quát lớn: “Bà còn không im miệng, tôi sẽ cho bà một gậy.” Tôi bị anh ấy ép buộc đẩy vào trong xe cảnh sát. Cậu cảnh sát trẻ ban nãy đứng yên tại chỗ, nhìn tôi với ánh mắt vừa bất lực vừa kính trọng. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy cũng có người thân tu luyện, ít nhất anh ấy đã minh bạch chân tướng. Trong lòng tôi thầm chúc cho người tốt như anh ấy một đời bình an.
Khi bị cưỡng bức đẩy vào xe cảnh sát, trong tâm tôi vẫn bình tĩnh thản nhiên, không chút sợ hãi. Trong xe đã có ba đồng tu, một đồng tu trẻ tuổi nói: “Tôi đến từ Trường Xuân, mọi người đừng rối, mau tranh thủ thời gian cùng xem.”
Anh lấy từ trong áo ra một tờ giấy, trên đó in hình Sư phụ ở trong núi lặng nhìn thế giới. Ngay khoảnh khắc ấy, bốn người chúng tôi đồng thời hợp thập kêu lên: “Sư phụ!” Nước mắt tôi tuôn ra. Trong giây phút thần thánh và vĩ đại này, nhìn thấy hình ảnh từ bi của Sư phụ, tôi cảm nhận được sự khích lệ rất lớn. Lúc đó, dường như mọi thứ đều trở thành trống không; không còn mọi người, không nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo của những người trên quảng trường, chỉ còn lại sự mỹ hảo và yên bình vô hạn trong tâm. Hình ảnh bốn người chúng tôi hợp thập kính bái Sư tôn đã khắc cốt ghi tâm trong ký ức của tôi. Trong những ngày tại trại cải tạo lao động sau này, mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc ấy, tôi đều không cầm được nước mắt, trong tâm thầm nhủ: “Thưa Sư phụ, đệ tử sẽ mãi mãi theo Ngài, không bao giờ dừng bước.”
Sau đó tôi bị đưa đến đồn công an Thiên An Môn, rồi lại bị chuyển đến văn phòng đại diện địa phương tại Bắc Kinh. Đội trưởng đội tư pháp đẩy tôi vào một căn phòng, nắm tóc, liên tục đập đầu tôi vào tường. Dùng tay mỏi, anh ta lại dùng chân đá, miệng không ngừng chửi bới. Lúc đó, tư tưởng của tôi trống không, không oán hận, chỉ thấy đáng thương cho anh ấy: Anh phạm tội với Đại Pháp thế này, tương lai anh sẽ ra sao? Anh ấy liên tục đánh đập tôi từ bảy giờ tối đến một giờ sáng, chỉ dừng lại hai lần vì mệt. Trong khoảng thời gian sáu, bảy giờ đồng hồ ấy, tôi không cảm thấy mệt, cũng không thấy đau. Trong tâm tôi biết rõ Sư phụ vĩ đại đã thay tôi chịu đựng, bảo hộ cho đệ tử.
Ngày hôm sau, họ đưa tôi trở về giam giữ ở địa phương. Có một hôm, người lãnh đạo đơn vị dẫn con gái tôi đến. Tại sảnh cơ quan công an, tôi bị người phụ trách túm tóc, vừa đánh vừa chửi, vừa dùng chân đá vừa mắng: “Xem cô còn đến Bắc Kinh nữa không, còn đi kêu oan nữa không!” Tôi đáp: “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, Sư phụ bị oan uổng, Sư phụ trong sạch. Còn bức hại, tôi còn đi kêu oan.” Ông ấy túm lấy tôi lôi đi một vòng lớn quanh đại sảnh, kéo tóc tôi lên, đè vai tôi xuống và nói với con gái tôi: “Cô còn ngoan cố không chuyển hoá, mở to mắt nhìn con gái cô, nó đã khóc đến thế này, cô không có lương tâm!” Tôi bình tĩnh nói với con gái đang hai tay ôm mặt khóc nức nở: “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, Sư phụ trong sạch, mẹ tu Đại Pháp làm người tốt không có gì sai, hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’.” Con gái tôi khóc không nói nên lời, tôi biết cháu đã minh bạch chân tướng. Trước lần đi thỉnh nguyện này, tôi quyết định đem sách Đại Pháp đến gửi ở nhà người thân, con gái tôi sau khi biết chuyện nói: “Mẹ tin tưởng người khác, lại không tin con gái sao? Hãy mang sách về để con bảo quản.” Tôi bị giam giữ phi pháp ba năm năm tháng. Khi trở về, con gái đã trao lại sách Đại Pháp và pháp tượng Sư phụ cho tôi nguyên vẹn không chút hư hại. Trong thời gian đó, mẹ chồng cháu nhiều lần ép cháu vứt sách đi, nhưng cháu không hề khuất phục.
3. Cục trưởng cục công an xin lỗi, cả nhà làm tam thoái
Sau khi từ trại lao động trở về, tôi tăng cường học Pháp luyện công, nghiêm túc tu tâm tính, phát tài liệu chân tướng trợ Sư cứu người. Một hôm tôi gặp lại người phụ trách đã túm tóc và đánh tôi trong sảnh cơ quan công an. Tôi mỉm cười bước tới chào ông ấy: “Chào Cục trưởng, tôi vẫn nhớ ông. Tặng ông một cuốn sách nhỏ về chân tướng, ông mang về xem nhé. Minh bạch chân tướng sẽ được bình an. Tôi tặng ông thêm một bùa hộ thân, hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, thành tâm niệm có thể tránh được tai nạn, tìm được lối thoát trong hiểm nguy và được bình an.”
Ông ấy cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi cô về lần đó. Tôi đối xử tệ bạc với cô như vậy, hôm nay cô vẫn không oán hận tôi, còn đối xử tốt với tôi như thế. Tôi nghe lời cô, tôi xin lỗi cả gia đình cô.” Tôi đáp: “Tôi không hề oán hận ông, ông vì sức ép của Đảng Cộng sản Trung Quốc bên trên mới làm thế.” Tôi cũng giảng cho ông về làm tam thoái để được bình an. Ông nghe xong rồi nói: “Tôi xin thoái đảng, đoàn, đội. Còn có con trai tôi và mẹ cháu cũng thoái.” Tôi bảo ông phải để tự bản thân họ minh bạch và thoái. Ông ấy lập tức gọi hai cuộc điện thoại, cả hai đều làm tam thoái. Ông nói: “Cảm ơn cô.” Tôi đáp: “Là Sư phụ Đại Pháp bảo tôi cứu các ông.” Ông chắp tay hợp thập nói: “Cảm ơn Sư phụ Đại Pháp, cảm ơn Sư phụ Đại Pháp.”
Một ngày khác, tôi gặp trưởng phòng bảo vệ của đơn vị. Tôi nói: “Nhiều năm không gặp, trông ông vẫn khỏe mạnh nhanh nhẹn. Tôi tặng ông một tấm bùa hộ thân, thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, có thể bảo vệ tính mạng và được bình an, tránh được mọi kiếp nạn.” Đồng thời tôi cũng giảng về vụ tự thiêu giả ở Thiên An Môn, tảng đá “Tàng tự thạch” và việc làm tam thoái để được bình an. Ông chăm chú lắng nghe, cuối cùng cúi đầu buồn bã nói: “Cô bị lao động cải tạo hơn ba năm, chính vì tôi đã đưa cô đến đồn công an, tài liệu của cô đều do tôi viết và báo cáo lên trên. Tôi xin lỗi cô, xin lỗi cả gia đình cô. Con gái cô mở lớp học phụ đạo, cháu gái tôi cũng tham gia, con gái cô không lấy một đồng nào. Các cô thật lương thiện. Là Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại người tốt, tôi cũng đã tiếp tay cho nó. Tôi có tội, tôi nhận tội, tôi nghe cô thoái đảng để được bình an, cả nhà tôi đều thoái.” Tôi nói: “Tôi đã gặp cháu gái ông, cả con trai con dâu và vợ ông, tôi đều đã giảng cho họ, họ đều minh bạch chân tướng và làm tam thoái rồi. Chúng ta đều có duyên phận, chúng ta đều sẽ được cứu độ.” Ông liên tục nói: “Cảm ơn, cảm ơn Sư phụ Đại Pháp.”
Trong hơn hai mươi năm trên con đường tu luyện, tôi vẫn chưa tu xuất được tâm từ bi có thể giải thể mọi ma nạn. Tôi cần nghiêm túc học Pháp hơn nữa, tu tâm tính, tu xuất tâm từ bi, trở thành một người hoàn toàn vị tha, chân chính vô tư vô ngã, theo Sư phụ trở về nhà.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/23/488892.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/20/228569.html


