Bài viết do đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục kể lại, đồng tu chỉnh lý

[MINH HUỆ 28-06-2025] Tôi là đệ tử Đại Pháp đắc Pháp vào năm 1996, tôi đã tu luyện Đại Pháp 29 năm rồi. Còn nhớ khi mới đắc Pháp là vì tôi mắc căn bệnh ung thư xương, chân trái không có cảm giác, kết luận mà bệnh viện đưa ra là đoạn chi chân trái, tức là không đoạn chi thì cả đời cũng không thể có cảm giác. Sau khi biết tin, một người họ hàng đã đến thăm tôi và giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Tôi thầm nghĩ, mình thậm chí không thể ngồi dậy, còn có thể luyện công sao! Họ hàng nói tôi đi thử! Có rất nhiều người đều đã bình phục rồi.

Tôi ôm giữ cách nghĩ đi thử và bảo người thân đưa tôi đến điểm luyện công, bởi vì chân trái không có cảm giác, không thể đứng, nên sau khi đến điểm luyện công, tôi chỉ có thể ngồi dựa vào bức tường phía sau; ban đầu, tôi chỉ có thể xem mọi người luyện, sau một thời gian, phụ đạo viên ở điểm luyện công chỉ tôi động tác từng chút từng chút, chỉ với một động tác xoay Pháp Luân ở bụng, tôi đã học trong một tuần. Như thế, dần dần tôi đã học cách luyện công.

Hai tháng sau, chân tôi đã bình phục, hơn nữa thân thể càng ngày càng khỏe, từ đó trở đi, tôi không còn đến bệnh viện nữa, trong tâm tôi rất cảm kích! Pháp tốt thế này, công thần kỳ thế này, căn bệnh mà ngay cả bệnh viện cũng chữa không khỏi, luyện Pháp Luân Công thì khỏi rồi, trong tâm tôi vui mừng không thể diễn tả, tôi bảo các con trong nhà đều đến luyện, tôi đã thỉnh cho mỗi đứa một cuốn “Chuyển Pháp Luân”. Các con thấy tôi bình phục, cũng hết sức vui mừng, ba cô con gái của tôi cũng lần lượt bước vào tu luyện Đại Pháp.

Tôi từ nhỏ chưa từng đi học (chỉ học lớp xóa mù chữ trong hai tháng), tôi không biết chữ, khi học “Chuyển Pháp Luân” thì nhận biết từng chữ từng chữ, ban đầu tôi nghe các đồng tu đọc ở nhóm học Pháp, sau khi về nhà, tự mình nhớ lại từng chữ từng chữ rồi đọc, gặp chữ không biết thì tôi cầm bút chép lại (vì không biết viết chữ nên tôi vẽ theo), sau đó tôi chờ các con đi làm về rồi hỏi, cứ như vậy tôi lại có thể đọc xong cuốn “Chuyển Pháp Luân”. Tôi biết, đó là Sư phụ giúp mình, khiến cho một bà nội trợ mù chữ như tôi có thể học Pháp, hơn nữa còn có thể thông đọc cả cuốn “Chuyển Pháp Luân”, đây là việc mà tôi không dám nghĩ tới, giờ đây tôi có thể thông đọc toàn bộ kinh sách của Sư phụ. Cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại, bất kể đệ tử như thế nào, chỉ cần muốn tu Đại Pháp, thì Sư phụ đều sẽ giúp đỡ một cách vô điều kiện! Đệ tử không thể diễn tả lòng biết ơn của mình, chỉ có tín Sư tín Pháp mới không cô phụ Sư ân!

Ngày 25 tháng 4 năm 1999, tôi cùng đồng tu đi Bắc Kinh chứng thực Pháp, đến ngày 20 tháng 7, Trung Cộng bắt đầu cuộc bức hại, khu phố kéo tôi ra ngoài văn phòng không cho về nhà, họ bảo tôi viết thư bảo chứng. Tôi không viết, họ không cho tôi ăn cơm, thủ đoạn cứng mềm đều được sử dụng, nhưng bất kể họ nói thế nào, tôi đều không ký tên, và không hề động tâm. Cứ như thế, dăm ba bữa họ lại quấy rối, trong thời gian đó họ đã lục soát nhà tôi hai lần.

Còn có một lần ở đồn công an nửa tháng, tôi đã tuyệt thưc; một cảnh sát mắng tôi, nói nếu không phải thấy tôi lớn tuổi thì anh đã đánh tôi rồi. Trong tâm tôi không hề tức giận, nhớ đến Sư phụ giảng trong “Chuyển Pháp Luân”:

“là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân.” (Chuyển Pháp Luân)

Hơn nữa, anh ta mắng tôi, đánh tôi và cho tôi đức, người chịu thiệt là anh ta! Cuối cùng, cảnh sát không có cách nào nên đã thả tôi về. Trong thời gian đó, tôi không hề sợ hãi, tôi tin Đại Pháp, tin Sư phụ, Pháp tốt thế này, sao tôi có thể không học chứ! Đồng tu nói tôi chính niệm mạnh. Tôi nói, tôi tín Sư tín Pháp, không nghĩ nhiều đến thế.

Một lần khác, tôi ra ngoài phát tài liệu chân tướng, bị cảnh sát theo đuôi, sau khi phát xong tài liệu, tôi đi đón con, phát hiện họ đi theo tôi, và tôi cũng không sợ. Con tan học, tôi quay đầu lại nhìn, thấy không có ai [đi theo nữa], tôi đã về nhà suôn sẻ.

Năm nay tôi đã 90 tuổi, tai không lãng, mắt không mờ và có thể làm tất cả việc nhà, tôi thường tự lái xe ba bánh đi mua thức ăn, về nhà nấu ăn cho các con. Có một lần đến nhà của một đồng tu, vì cúp điện nên tôi đã leo bộ 11 tầng, nhưng không thở dốc; hàng tuần tôi đều đến nhóm học Pháp tham gia hai buổi học Pháp, tự mình ở nhà luyện công, hàng tuần đều cùng các đồng tu ra ngoài phát tài liệu chân tướng cứu người, tôi tự ngồi xe buýt đi đi về về, khi phát tài liệu chân tướng, tôi chuyên tìm những người đeo băng [là nhân viên bảo vệ] để phát. Một lần nọ gặp một nhân viên bảo vệ, tôi đưa anh một túi tài liệu, anh nhìn tôi, nói: “Bà lớn tuổi thế này rồi, không ở nhà, mà ra ngoài phát tài liệu gì, bà không sợ tôi trình báo à.” Tôi mỉm cười, nói với anh: “Anh hãy đọc tài liệu này cho kỹ, nó tốt cho anh đấy!” Những sự việc như thế này rất nhiều, [người ta] nói gì cũng có, nhưng trong tâm tôi không hề oán hận và sợ hãi, không hề động tâm, tôi tín Sư tín Pháp.

Đại Pháp đã chữa lành thân thể của tôi, trong 29 năm qua, tôi chưa từng uống một viên thuốc nào, chưa từng đi bệnh viện lần nào; tôi đã 90 tuổi mà vẫn khỏe thế này, mọi người nhìn thấy đều khen tôi mạnh khỏe, tinh thần sắc mặt rất tốt, chỉ mình tôi biết, đó là Đại Pháp hảo, Sư phụ hảo.

Từ trước tới nay, tôi không nghĩ nhiều việc đến thế, tôi chỉ làm theo yêu cầu của Sư phụ. Học Pháp, luyện công, phát chính niệm và phát tài liệu chân tướng cứu người; mặc dù tôi đã 90 tuổi, nhưng bản thân tôi không hề cảm thấy mình lớn tuổi chút nào.

Tu luyện 29 năm, cảm ân Sư phụ để cho con đắm mình trong Phật quang. Con nhất định đi tốt con đường cuối cùng.

(Phụ trách biên tập: Hồng Dương)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/6/28/九旬老人-我就信師父、就信大法-496525.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/11/229317.html