vn.minghui.org

Đạo đức và tâm tính đã được đề cao trở lại

  1. Lời giới thiệu
  2. Tôi xem nhân viên như người thân
  3. Tôi đã thay đổi để trở thành người tốt như thế nào
  4. Sư phụ dẫn dắt tôi vượt qua những khổ đau của cuộc đời
  5. Môn tu luyện đã thay đổi cuộc đời tôi
  6. Từ bỏ cơ hội tăng lương
  7. Một lần thiếu nợ, ba lần còn hoàn
  8. Chứng thực Pháp thông qua làm việc tốt
  9. Sức mạnh của Đại Pháp
  10. Khỏi bệnh thiếu máu sau 20 năm khổ sở
  11. Nhờ Pháp Luân Công tôi đã trở nên cân nhắc nhiều hơn đến những người khác và trông tôi cũng trẻ hơn trước
  12. Vượt qua tính tự mãn để trở thành một người tốt hơn
  13. Coi vất vả là niềm vui, nhìn vào nội tâm của mình để tìm nguyên nhân của các khó khăn mà chúng ta gặp phải
  14. Một học sinh trung học ở Mỹ: “Chính là tâm tính của tôi cần phải thay đổi”
  15. “Thưa thầy, em muốn học Pháp Luân Công!” – Một cậu bé không nghe lời đã được Pháp Luân Đại Pháp cải biến
  16. Vứt bỏ tâm chấp trước vào danh lợi cá nhân
  17. Trưởng thành ở trong Pháp
  18. Các câu chuyện của Bé Beibei ở Trung quốc
  19. Tia hy vọng giữa bể khổ - Một thanh niên tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp ở trong tù
  20. Trưởng thành trong việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
  21. Các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi giải quyết một vấn đề ở nơi làm việc
  22. Một đoạn băng hình nhỏ đã thay đổi một cuộc đời
  23. Thế giới quan đã thay đổi nhờ Đại Pháp
  24. Vươn lên từ dưới vực thẳm
  25. Một thiếu niên đã trải nghiệm được nhiều lợi ích từ việc tập Pháp Luân Đại Pháp
  26. Bước đi trên con đường ngay chính và bắt đầu một cuộc đời mới
  27. Tại sao tôi lại chọn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp: Kinh nghiệm của một bác sỹ Tây y và Trung y và đã từng là một nhà nghiên cứu về khí công và châm cứu
  28. “Chân Thiện Nhẫn” ngay cả trong khi đang lái xe
  29. Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi một tên trộm như thế nào
  30. Một bác sĩ gây mê từ chối không nhận “thu nhập thêm” và tiền hối lộ sau khi tập Pháp Luân Công
  31. “Thật khó mà tin rằng tôi đã từng là người như thế”
  32. Trải nghiệm của tôi khi làm việc tại một Nhà hàng Trung Quốc
  33. Xung đột kéo dài nhiều thập kỷ được hóa giải sau khi cả gia đình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
  34. Phó chủ tịch công ty: Kinh nghiệm tuyệt vời của tôi trong thực hành Pháp Luân Đại Pháp
  35. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và trở thành một người tốt hơn
  36. Tìm lại hạnh phúc thuở ấu thơ
  37. Sinh mệnh may mắn nhất trong vũ trụ
  38. Tìm ra ý nghĩa của sinh mệnh
  39. Đại Pháp đã giúp tôi đề cao và trở thành người tốt
  40. Lớp học của chúng cháu đã trở nên ngoan hơn
  41. Pháp Luân Đại Pháp khắc sâu trong trái tim tôi
  42. Lột bỏ lớp vỏ bất thuần khỏi bản tính thuần khiết
  43. Tôi hóa giải được mâu thuẫn trường kỳ với chồng như thế nào
  44. Thay vì báo thù, tôi tìm được Chuyển Pháp Luân
  45. Quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời: Nhìn lại năm đầu là học viên Pháp Luân Đại Pháp
  46. Đại Pháp đang cải biến tâm con người một cách nhanh chóng
  47. Đọc Chuyển Pháp Luân giúp gia đình tôi tái hợp
  48. Sống một cuộc đời mới
  49. Cuộc sống của tôi tốt hơn nhiều khi tâm tu theo Chân-Thiện-Nhẫn
  50. Tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp, từ bỏ cuộc sống phạm pháp
  51. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong quân đội Đài Loan
  52. Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi
  53. Một cuộc đời mới cho tôi cùng gia đình
  54. Cảm tạ Sư phụ Lý



Lời giới thiệu

 Để biết thêm thông tin và cách tập Pháp Luân Đại Pháp đề nghị đến trang web tại địa chỉ Internet sau vi.falundafa.org.

 Những câu chuyện thần kỳ trong quyển sách này là lời kể của nhiều người với các cảnh đời khác nhau đã khỏi trọng bệnh, và trong nhiều trường hợp, đã khỏi các chứng bệnh nan y ở giai đoạn cuối nhờ tập Pháp Luân Đại Pháp.

Có hàng triệu người trên toàn thế giới tập Pháp Luân Đại Pháp, hay còn gọi là Pháp Luân Công. Có thể bạn đã đọc các tin tức về môn tập này, hoặc có thể bạn đã gặp những người tập (từ đây trở đi trong cuốn sách này chúng tôi xin tạm dịch là các học viên – dịch giả) Pháp Luân Đại Pháp ở các buổi diễu hành hay các sự kiện văn hóa khác. Cũng có thể bạn đã thường thấy một nhóm các học viên ở công viên cùng nhau tập các động tác nhẹ nhàng, chậm rãi hoặc ngồi tập với chân bắt chéo trong thiền định.

Hầu hết những người tập các bài tập hàng ngày và làm theo những lời dạy của Pháp Luân Đại Pháp nói rằng sức khỏe của họ đã được cải thiện. Thường thì những cải thiện này rất nhẹ nhàng như giảm căng thẳng, ngủ ngon hơn, cảm thấy “nhẹ nhàng' và khỏe mạnh hơn, và có trạng thái tâm lý tinh thần vui vẻ hơn. Còn nhiều người khác, như những người kể lại câu chuyện của mình trong cuốn sách này, nói rằng sức khỏe của họ đã được cải thiện một cách đáng kinh ngạc bao gồm cả các trường hợp khỏi những bệnh nguy hiểm đến tính mạng.

Xuất xứ của Pháp Luân Đại Pháp

 Mặc dù Pháp Luân Đại Pháp có nguồn gốc sâu xa từ văn hóa truyền thống Trung Quốc, nhưng nó chỉ được Ông Lý Hồng Chí, là người sáng lập và Sư Phụ của Pháp môn, giới thiệu lần đầu với công chúng vào năm 1992. Hiện nay, hơn 100 triệu người trên toàn thế giới đang tập các động tác nhẹ nhàng, đơn giản và trong cuộc sống hàng ngày của mình hành xử theo các nguyên tắc chỉ đạo căn bản của Pháp Luân Đại Pháp là Chân Thiện Nhẫn.

Từ năm 1992 cho đến năm 1994, Ông Lý Hồng Chí đã có hơn 50 chuyến đi giảng về Pháp môn này, thường là các buổi giảng Pháp 2 giờ mỗi ngày liên tục trong 9 ngày. Trong các bài giảng, nhìn chung là 1 tiếng rưỡi đồng hồ được dùng để giảng về các nguyên tắc của Pháp Luân Đại Pháp, và nửa tiếng còn lại được dùng để dạy 5 bài tập động tác. Vào cuối mỗi chuyến giảng Pháp, các học viên sẽ nhận được những nguyên lý căn bản và học được tất cả các bài tập động tác.

Vào tháng 12 năm 1994, các bài giảng chính của Pháp Luân Đại Pháp, cuốn Chuyển Pháp Luân đã được xuất bản. Vào lúc này, các chuyến đi giảng Pháp ở Trung Quốc đã kết thúc, và cuốn sách là ấn bản của các bài giảng này. Điều này đã đem đến cho những người mới đến nhưng không có dịp tham dự các buổi giảng Pháp một cơ hội để tự học về Pháp môn này. Các học viên lâu năm cũng được hưởng lợi bởi vì quyển sách này đã trở thành cuốn sách chính cho việc liên tục đề cao, chỉ đạo cho các học viên tại các giai đoạn trong việc tu luyện của mình.

Nhờ khả năng kỳ diệu của mình trong việc cải thiện sức khỏe mà Pháp Luân Đại Pháp đã vượt trội hơn các môn khí công khác đang được dạy và tập ở Trung Quốc vào thời gian đó. Trước tháng 7 năm 1999, vào các buổi sáng sớm, gần như ở tất cả các công viên ở Trung Quốc có đầy người tập môn này, và những người tình nguyện trong các thành phố luôn sẵn lòng hướng dẫn tập miễn phí. Chủ yếu là thông qua việc truyền miệng mà Pháp Luân Đại Pháp đã phát triển rất nhanh. Các học viên đến từ các vùng khác nhau và bao gồm đủ mọi lứa tuổi, tầng lớp xã hội và đường đời. Nhiều cơ quan chính phủ và phương tiện thông tin đại chúng đã công nhận và ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp.

Tu Luyện

 Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện để đề cao đạo đức tâm tính và sức khỏe. Mặc dù khái niệm “tu luyện” có thể không quen thuộc lắm đối với người phương Tây, nhưng khi nhìn qua danh sách các định nghĩa về “tu luyện” trong từ điển, chúng ta có thể thấy rằng nó liên quan đến việc rèn luyện và đề cao cá nhân – nhưng đó mới chỉ là ý nghĩa trên bề mặt.

Ở Trung Quốc, tu luyện có một truyền thống lâu đời và phong phú. Danh từ trong tiếng Hán là TU LUYỆN. TU có nghĩa là SỬA CHỮA. LUYỆN có nghĩa TINH LỌC và chữ này trông giống và đồng âm với từ LUYỆN [TẬP]. Đây chỉ là dịch trực tiếp các từ của thuật ngữ.

Để có một hiểu biết đầy đủ hơn về khái niệm tu luyện, chúng ta có thể tìm trong lịch sử của Trung Quốc. Khoảng 2500 năm trước, bậc thánh nhân Lão Tử xuất hiện ở Trung Quốc. Vào khoảng cùng thời gian đó, Phật Thích Ca Mâu Ni xuất hiện ở Ấn Độ. Lão Tử viết quyển sách Đạo Đức Kinh, đó là cách mà hầu hết mọi người học về những điều mà Ông gọi là “Đạo” hay “Con đường”. Phật Thích Ca Mâu Ni truyền Phật giáo ở Ấn Độ trong 49 năm, sau đó Phật giáo được truyền vào Trung Quốc. Hai gia phái này sau đó đã hình thành nền móng cho nhiều môn tu luyện tinh thần ở Trung Quốc.

Tôn giáo cũng được coi là một hình thức của tu luyện. Có tôn giáo như Phật giáo, có chùa, hòa thượng, v.v… và có nhiều Pháp môn khác nhau thuộc về Phật giáo. Tuy nhiên, các Pháp môn tu luyện của Phật gia không chỉ có vậy, bởi vì còn có nhiều Pháp môn của Phật gia nhưng không phải là một phần của Phật giáo. Thường thì các Pháp môn này chỉ đơn thuần có Sư phụ và các đệ tử, nhưng không có các nghi thức tôn giáo hay nơi thờ cúng. Các Pháp môn này cũng được coi là các phương pháp tu luyện. Ở bên Đạo gia cũng vậy. Có Đạo giáo nhưng cũng có nhiều môn tu luyện thuộc về Đạo gia nhưng không mang hình thức tôn giáo. Do đó ở Trung Quốc, người ta không nhất thiết phải theo tôn giáo để đạt được mục đích đề cao cảnh giới tư tưởng và tinh thần – mà người ta chỉ cần một phương pháp tu luyện. Còn ở phương Tây, bởi vì chúng ta không thực sự có khái niệm tu luyện, bất cứ điều gì mang tính tinh thần hay liên quan đến việc xuất thế gian theo truyền thống đều được coi là tôn giáo.

Pháp Luân Đại Pháp là một phương pháp tu luyện như vậy, bao hàm những điều cốt lõi của tất cả các phương pháp tu luyện khác trong hình thức là Chân Thiện Nhẫn. Thực sự là, bất kể là theo tôn giáo hay tín ngưỡng tinh thần nào, người ta đều có thể làm theo ba nguyên tắc cơ bản này của Pháp Luân Đại Pháp.

Pháp môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

 Nhiều chân lý căn bản của Pháp Luân Đại Pháp đã được truyền dạy riêng trong hàng nghìn năm. Việc truyền dạy theo cách này là điều thường thấy trong lịch sử Trung Quốc, bởi vì những nguyên tắc bất hủ này thường được truyền từ Sư phụ cho một đệ tử duy nhất. Trong những năm 1960 và 1970, rất nhiều Pháp môn như thế này đã được giới thiệu ra trước công chúng. Vào thời gian đó, hầu như chỉ có các bài tập động tác và một số nguyên lý cơ bản là được truyền dạy, và bằng cách tập những động tác khí công này, mọi người có thể đề cao sức khỏe của mình.

Bởi vì Pháp Luân Đại Pháp là môn pháp tính mệnh song tu, nên học viên không chỉ tập các động tác để diễn hóa năng lượng của thân thể để đề cao sức khỏe, mà còn phải đề cao cả đạo đức tâm tính của mình bằng cách sống theo các nguyên tắc là Chân Thiện Nhẫn. Bản thân 5 bài tập động tác cũng rất dễ học và tập theo. Ông Lý Hồng Chí đã giải thích về các bài tập này trong cuốn sách Pháp Luân Phật Pháp - Đại Viên Mãn Pháp được trích dẫn dưới đây:

Bài tập thứ nhất là “Phật Triển Thiên Thủ pháp”

 “Phần cốt lõi bài động tác Phật Triển Thiên Thủ pháp, chính là ‘căng’ ‘chùng’, đả thông các chỗ năng lượng bị ứ tắc, điều động sự vận động mạnh mẽ của năng lượng bên trong [thân] thể và dưới da, tự động hấp thu một lượng lớn năng lượng trong vũ trụ, làm cho người tu luyện lập tức đạt đến trăm mạch đều thông. Khi học luyện bộ động tác này sẽ cảm thấy toàn thân phát nhiệt, cảm thụ đặc thù về trường năng lượng rất mạnh mẽ, đó là vì triển khai và mở thông tất cả những đường thông đạo năng lượng.”

Bài tập thứ hai là “Pháp Luân Trang pháp”

 “Bài Pháp Luân Trang pháp thuộc về bài [công pháp] đứng tĩnh, do bốn động tác ‘bão luân’ hợp thành. Thường hay luyện Pháp Luân Trang pháp có thể làm người tu luyện toàn thân thông suốt; đây là phương pháp tu toàn [diện] sinh huệ tăng lực, đề cao tầng, gia trì thần thông. Động tác tương đối đơn giản, tuy nhiên những thứ luyện được là rất nhiều, rất toàn diện. Người tu luyện khi mới luyện Pháp Luân Trang pháp sẽ cảm thấy hai tay rất ‘nặng’, rất “mỏi”; luyện xong rồi không thấy cảm giác mệt mỏi [giống như] sau khi làm việc nữa, mà [trái lại] luyện xong lập tức thấy toàn thân nhẹ nhàng.”

Bài tập thứ ba là “Quán Thông Lưỡng Cực pháp”

 “Quán Thông Lưỡng Cực là bài [công] pháp quán thông hỗn hợp giữa năng lượng của vũ trụ và bên trong [thân] thể. Khi luyện bộ công pháp này, thì lượng vào ra rất lớn, có thể làm cho người luyện công trong một thời gian cực ngắn đạt đến mục đích tịnh hoá thân thể; đồng thời khi xung quán cũng khai đỉnh, khi xung quán cũng khai thông đường thông đạo trong thân thể ở dưới chân.”

Bài tập thứ tư là “Pháp Luân Chu Thiên pháp”

 “Bài Pháp Luân Chu Thiên pháp là để năng lượng của [thân] thể người [luyện công] lưu động trên diện rộng; không phải [chỉ] chạy theo một mạch hay một vài mạch, mà là tuần hoàn toàn diện từ mặt âm sang mặt dương của [thân] thể người, [tuần hoàn] tới lui không ngừng; [nó] siêu xuất vượt hơn hẳn các cách thông mạch hay đại chu thiên tiểu chu thiên bình thường khác. Pháp Luân Chu Thiên pháp thuộc về phương pháp tu luyện trung thừa, [đặt] trên cơ sở là ba bài động tác [vừa trình bày] bên trên; thông qua việc luyện bài động tác này có thể đả khai rất mau lẹ các khí mạch của toàn thân thể (trong đó bao gồm cả đại chu thiên), toàn châu thân đều thông suốt, từ trên xuống dưới dần dần thông khắp toàn thân.”

Bài tập thứ năm là “Thần Thông Gia Trì pháp”

 “Bài Thần Thông Gia Trì pháp thuộc về [công] pháp tu luyện tĩnh công, là công pháp đa hạng đồng tu dùng thủ ấn của Phật để chuyển Pháp Luân, gia trì thần thông (kể cả công năng) và công lực. Thần Thông Gia Trì pháp thuộc về công pháp trung thừa trở lên, nguyên thuộc về pháp mật luyện. Thần Thông Gia Trì pháp yêu cầu ngồi luyện trong tư thế hai chân song bàn xếp bằng. Mới luyện không thể song bàn [thì] có thể dùng đơn bàn cũng được; nhưng cuối cùng vẫn phải song bàn.”

Tu Tâm Tính

 Mặc dù Pháp Luân Đại Pháp có các bài tập động tác nhưng các bài tập chỉ là phương tiện phụ trợ cho việc tu tâm tính. Nói chung, việc tu tâm tính được thực hiện bằng cách học theo quyển sách Chuyển Pháp Luân, là các bài giảng chính của Pháp Luân Đại Pháp, và bằng cách sống theo các nguyên tắc là Chân Thiện Nhẫn. Việc đề cao tâm tính chính là sự khác biệt giữa Pháp Luân Đại Pháp và hầu hết các môn khí công khác được phổ biến ở Trung Quốc trong các thập kỷ qua, bởi vì các môn khác chủ yếu chỉ tập trung vào việc luyện các bài tập động tác.

Khi các học viên tu tâm tính thì họ sẽ coi mọi việc xảy ra trong cuộc sống thường ngày như các khảo nghiệm và cơ hội để đề cao. Ví dụ, nếu ai đó chửi mắng bạn thì bạn sẽ coi đó như một cơ hội để thực hành theo Chân Thiện Nhẫn. Thay vì tức giận và phản ứng lại tương ứng, có lẽ bạn nên hiểu rằng tốt nhất là vứt bỏ sự việc đó, hoặc giải thích tình huống phát sinh mẫu thuẫn một cách bình tĩnh và có thiện ý. Không có công thức chung cho việc hành xử trong mọi tình huống nhưng bằng cách đọc quyển Chuyển Pháp Luân, các học viên sẽ có cách hiểu của riêng mình về việc tu tâm tính như thế nào, và coi các khó nạn mà tất cả chúng ta gặp trong cuộc sống như các cơ hội để đề cao như thế nào.

Các học viên nhận thấy rằng khi họ tu luyện, họ thường xuyên có các hiểu biết mới về việc sống theo tiêu chuẩn Chân Thiện Nhẫn như thế nào. Có thể khi mới bắt đầu tu luyện, nếu ai đó chửi mắng một học viên thì học viên đó sẽ ứng xử theo cách này nhưng sau khi tu luyện một thời gian và có hiểu biết sâu sắc hơn về các nguyên tắc này, thì học viên đó có thể sẽ hành xử khác hẳn so với khi mới bắt đầu tu luyện. Mối quan hệ giữa trạng thái tâm lý và sức khỏe của thân thể là cực kỳ quan trọng. Bằng cách tu tâm tính, các học viên sẽ trực tiếp có ảnh hưởng tích cực đến sức khỏe của mình. Đây là điều được coi là lý do tại sao việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp lại có kết quả vượt bậc như vậy.

Kết quả nghiên cứu khoa học

 Khoa học hiện đại vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu rõ cơ chế tại sao tập luyện Pháp Luân Đại Pháp lại có thể khỏi bệnh nhưng các tác dụng của nó có thể được kiểm nghiệm bằng các nghiên cứu khoa học.

Một thống kê của chính phủ Trung Quốc được thực hiện năm 1998 cho thấy rằng chỉ riêng ở Trung Quốc đã có khoảng 70 đến 100 triệu người đang tập Pháp Luân Đại Pháp. Điều này đã làm cho Pháp Luân Đại Pháp lúc đó trở thành môn khí công phổ biến nhất trong lịch sử Trung Quốc. Nhiều học viên đã chứng thực từ những trải nghiệm cá nhân của mình rằng Pháp Luân Đại Pháp có khả năng trị bệnh rất tốt. Vào năm 1998, một cuộc điều tra sức khỏe lớn đầu tiên đã được thực hiện đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh.

Theo cuộc điều tra này thì trong số 12 nghìn 731 người tham gia, 93,4% có bệnh khi bước vào tập, và 49,8% có ít nhất 3 loại bệnh tật trước khi họ bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp. Thông qua việc học và tập Pháp Luân Đại Pháp sức khỏe của các học viên đã được cải thiện ở các mức độ khác nhau. Tỷ lệ các trường hợp có tác dụng tốt đạt 99,1%, và trong số này, tỷ lệ khỏi bệnh hoàn toàn là 58,5%. So sánh sức khỏe của các học viên trước và sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp, 80,3% số người tham gia báo cáo là có cải thiện. Trong số những người này, tỷ lệ những người báo cáo rằng họ cảm thấy “rất khỏe mạnh” tăng từ 3,5% trước khi tập lên đến 55,3% sau khi tập. Các con số này đã cho thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp có tác dụng nổi bật trong việc trị bệnh, tăng cường sức khỏe, và cải thiện cảm giác tổng thể của người tập về chất lượng cuộc sống. Khỏe bao gồm cả việc có một sức khỏe tốt về thể chất lẫn tinh thần. Cuộc điều tra đã chứng tỏ rằng 12 nghìn 287 người hay 96,5% số người tham gia, cảm thấy khỏe mạnh hơn về mặt tâm lý tinh thần sau khi họ tập Pháp Luân Đại Pháp.

Cuộc điều tra ở Bắc Kinh đã cho thấy rằng số người tập Pháp Luân Đại Pháp tăng lên hàng năm và tỷ lệ tăng trưởng cũng trở nên nhanh hơn. Thực tế rằng Pháp Luân Đại Pháp đã lôi cuốn một số lượng học viên lớn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã cũng cấp thêm bằng chứng rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự có hiệu lực trong việc trị bệnh và đề cao sức khỏe.

Theo cuộc điều tra, các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã tiết kiệm 3270 nhân dân tệ chi phí y tế mỗi người một năm cho nhà nước. (Nhân dân tệ là đơn vị tiền tệ của Trung Quốc. Một người lao động trung bình ở các thành phố của Trung Quốc kiếm được khoảng 500 nhân dân tệ mỗi tháng.) Nhân con số này với hàng triệu người đang tập ta có thể dễ dàng thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp đã tiết kiệm cho đất nước Trung Quốc một khoản tiền khổng lồ trong các chi phí y tế và nguồn lực. Đây là một trong những lý do tại sao Pháp Luân Đại Pháp đã được công nhận rộng rãi là có lợi ích không chỉ cho cá nhân mà còn cho cả toàn thể xã hội.

Một cuộc điều tra cũng được tiến hành ở Đài Loan. Trong số 1182 người tham gia, 72% học viên Pháp Luân Đại Pháp chỉ dùng có một thẻ bảo hiểm y tế, cho phép người được bảo hiểm đi khám bệnh 6 lần mỗi năm, giảm gần 50% so với công chúng nói chung. Báo cáo cũng đã chỉ ra rằng Pháp Luân Đại Pháp có một hiệu lực đáng kể trong việc loại bỏ các thói quen và nghiện ngập không lành mạnh. Nghiên cứu đã cho thấy tỷ lệ 81% bỏ thuốc lá thành công, 77% bỏ rượu thành công và 85% bỏ đánh cờ bạc.

Cuộc đàn áp ở Trung Quốc: “Bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, và huỷ hoại thân thể.”

 Do các lợi ích đáng kinh ngạc nhờ việc tập Pháp Luân Đại Pháp mà pháp môn đã nhanh chóng trở thành môn khí công phổ biến nhất ở Trung Quốc. Đã có lúc số người tập vượt quá cả tổng số đảng viên cộng sản. Sự phổ biến rộng rãi đó đã lôi cuốn sự chú ý của Giang Trạch Dân, lúc đó là chủ tịch nước, tổng bí thư đảng cộng sản Trung Quốc và chủ tịch quân ủy trung ương. Là người đứng đầu đầy quyền lực của đảng cộng sản, một đảng mà đã tiêu diệt tất cả mọi tự do tư tưởng kể từ ngày thành lập, Giang Trạch Dân đã ra lệnh cho cảnh sát đàn áp các hoạt động của Pháp Luân Đại Pháp và các cơ quan truyền thông đại chúng do nhà nước quản lý đã quay ngược lại và truyền rộng các câu chuyện mang tính bịa đặt phỉ báng bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp.

Để đáp lại các bài báo đó, một nhóm học viên đã đến gặp tòa báo ở thành phố Thiên Tân để giải thích sự thực về Pháp Luân Đại Pháp, hy vọng giải quyết được các hiểu lầm có thể có. Thật ngạc nhiên là, cuộc thảo luận ôn hòa của họ đã bị ngắt giữa chừng khi hơn 300 cảnh sát chống bạo động đã ập đến, đánh đập họ va bắt đi 45 người. Khi được hỏi, chính quyền Thiên Tân đã chỉ dẫn các học viên đến thỉnh nguyện cho trường hợp của mình ở Bắc Kinh, tuyên bố rằng việc bắt giữ đã được thực hiện theo chỉ thị của chính quyền trung ương.

Vào ngày 25 tháng 4 năm 1999, khoảng 10 nghìn học viên Pháp Luân Đại Pháp đã đi đến Phòng thỉnh nguyện của Hội đồng nhà nước gần Trung Nam Hải để thỉnh nguyện. Thủ tướng lúc đó là Chu Dung Cơ đã tiếp các học viên này, và vào cuối ngày hôm đó đã ra lệnh cho cảnh sát Thiên Tân thả tự do cho các học viên đã bị bắt giữ một cách sai trái, và nhắc lại chính sách của chính phủ là không can thiệp vào quyền được tự do tập luyện của nhân dân.

Mặc dù sự việc đã được giải quyết một cách ôn hòa, nhưng Giang Trạch Dân đã nhìn thấy đây là một cơ hội để củng cố quyền lực của mình ở chính quyền trung ương, và đồng thời xóa bỏ được điều mà ông ta cho là một mối đe dọa. Giang Trạch Dân bèn ra một chỉ thị hèn hạ đã tạo nên tính chất diệt chủng của cuộc đàn áp này là: “Bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, và hủy hoại thân thể.” Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân đã phát động một cuộc đàn áp tổng lực với các cuộc bắt bớ, đánh đập trên diện rộng, và giam giữ bất hợp pháp hàng chục nghìn học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cảnh sát đã đốt các sách Pháp Luân Đại Pháp và lục soát nhà của các học viên, và các phương tiện truyền thông đại chúng đã làm tràn ngập đất nước bằng các tuyên truyền bôi nhọ phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp.

Sau 5 năm đàn áp dã man trên toàn quốc, hàng triệu học viên đã bị bắt, bị giam giữ, hoặc bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức mà không thông qua xét xử. Hàng nghìn người đã bị đưa đến các bệnh viện tâm thần để bị tiêm các loại thuốc hủy diệt thần kinh, và các nữ học viên đã bị lạm dụng tình dục trong khi bị cảnh sát giam giữ. Một số thậm chí còn đã bị bắt ép phá thai trái với ý muốn của họ. Khi đang viết những dòng này thì 1128 học viên đã được xác nhận là đã bị chết trong khi bị cảnh sát giam giữ, hầu hết là do bị tra tấn. Con số thực tế được tin là còn cao hơn nhiều.

Trong khi đó, Pháp Luân Đại Pháp đã phát triển ở khắp các nơi khác trên toàn thế giới. Môn tập đã được phổ biến ở trên 50 nước, nhận được hơn 1100 giải thưởng và các hình thức công nhận khác từ các chính quyền địa phương và các tổ chức xã hội. Đồng thời, bất chấp sự tàn bạo mà các học viên ở Trung Quốc phải gánh chịu, đã không có một trường hợp trả đũa hay bạo lực nào từ phía các học viên. Năm năm qua là một bảo chứng rõ ràng của các nguyên tắc Chân Thiện Nhẫn và lòng quyết tâm kiên định của những người sống theo các nguyên tăc này.

Kết Luận

 Trong một khoảng thời gian rất ngắn, Pháp Luân Đại Pháp và các lời giảng của Ông Lý Hồng Chí đã có một ảnh hưởng rất mạnh mẽ và tích cực trên toàn thế giới. Để giúp đề cao sự ảnh hưởng này hơn nữa, chúng tôi đã xuất bản cuốn sách này bao gồm những lời kể của các học viên mà việc tập luyện Pháp Luân Đại Pháp đã đem lại cho họ một cuộc sống mới khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần.

Hàng triệu người trên toàn thế giới đã trải nghiệm được sự cải thiện sức khỏe nhờ tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, và các câu chuyện được trình bày ở đây chỉ đại biểu cho một phần rất nhỏ những người đã thu được lợi ích. Nhiều người bắt đầu trải nghiệm được các thay đổi tích cực chỉ nhờ việc đọc quyển Chuyển Pháp Luân, trong khi nhũng người khác thấy sức khỏe của mình được cải thiện dần dần sau một giai đoạn thời gian chăm chỉ tập luyện và học các bài giảng. Việc tập luyện Pháp Luân Đại Pháp chỉ là để chữa bệnh là không được khuyến khích, nhưng nhiều học viên đã thể nghiệm được điều đó khi họ vứt bỏ các tâm chấp trước, các thói quen xấu và các tâm thái tiêu cực của mình, thực hiện việc sống theo Chân Thiện Nhẫn, và đề cao tâm tính của mình, mà các bệnh tật có vẻ như không thể chữa được bằng các cách thông thường nhưng đã trong rất nhiều trường hợp biến mất một cách thần kỳ.

*****

Tôi xem nhân viên như người thân

Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang

Tôi năm nay 59 tuổi. Hồi tôi khoảng ngoài 30 tuổi, sức khỏe của tôi rất kém và phải thường xuyên nghỉ làm vì đau ốm. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 20 năm, tôi đã toàn thân vô bệnh; làn da láng mịn, hồng hào và không có mụn. Ai mới gặp tôi cũng nghĩ tôi chỉ khoảng hơn 40 tuổi.

Tôi là chủ và tự điều hành một nhà hàng gồm ba tầng lầu. Trong quá trình kinh doanh nhà hàng, tôi nghiêm túc tuân theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp để yêu cầu bản thân. Khách hàng luôn hài lòng vì chất lượng món ăn, nhà hàng sạch sẽ và đội ngũ nhân viên tiếp tân, phục vụ có tố chất. Công việc kinh doanh của tôi rất thuận lợi. Khách hàng thường phải đặt bàn trước, nếu không không có chỗ ngồi.

Tất cả nhân viên của tôi đều hiểu rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đối xử với nhân viên như người thân trong gia đình và họ gọi tôi là “mẹ”.

“Tiểu Hổ” bị gãy chân

“Tiểu Hổ” là biệt danh của một nhân viên chỗ tôi, cậu bé 16 tuổi, lớn lên ở một vùng quê, vì học không nổi nên phải nghỉ sớm. Cậu bé đến thành phố để học mua bán để kiếm việc làm mưu sinh. Vì cậu còn nhỏ nên tôi chiếu cố để cậu làm các công việc nhẹ nhàng như nhặt và phân loại rau.

Một buổi chiều, khi xong việc, trong lúc đùa với một người phục vụ khác thì cậu nhảy lên và lộn vòng trong không trung. Khi tiếp đất, chân cậu quỵ trên sàn. Cậu bé ôm lấy chân và mồ hôi bắt đầu vã ra. Khi tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì, thì cậu bé bảo chân bị gãy và không đứng lên được nữa.

Nhân viên chạy đến báo với tôi:“Mẹ ơi, chân Tiểu Hổ không cử động được!” Tôi chạy xuống bếp thì thấy toàn thân cậu bé mồ hôi đầm đìa. Tôi bảo người phục vụ bắt tắc-xi đưa cậu bé đi cấp cứu. Kết quả chụp X-quang cho thấy xương mác chân bị gãy vụn. Bác sỹ bó bột chân và kê thuốc giảm đau rồi cho cậu bé về.

Tôi bắt tắc-xi đưa cậu bé về nhà. Cha mẹ cậu rất biết ơn tôi. Họ bảo tự cậu bé làm mình bị thương, nên muốn hoàn trả lại chi phí điều trị nhưng tôi không đồng ý. Tôi trả tất cả tiền thuốc men và thường gửi cho cậu bé những món đặc biệt của nhà hàng. Tiểu Hổ mất một tháng để phục hồi vết thương và tôi vẫn trả lương tháng đó cho cậu bé.

Tiểu Hổ nằng nặc đi làm lại sau một tháng. Tôi sắp xếp cho cậu bé một công việc nhẹ như rửa rau để cậu có thể ngồi làm. Sau đó không lâu, mẹ cậu qua đời. Tôi đưa cậu 2.000 tệ để cậu bé lo tang lễ cho mẹ.

Khi viết lại những điều này, mắt tôi đang ngấn lệ. Cảm tạ Sư phụ đã giúp con từ một người tư lợi thành một người biết nghĩ cho người khác trước.

Trộm cũng không lấy đồ của tôi

Một hôm, có một thanh niên chừng 18 tuổi tên Lương Chí đến xin làm phục vụ ở nhà hàng của tôi. Tôi thuê Lương Chí và cho cậu ấy thử việc ba ngày. Sau ba ngày, cậu bỏ đi mà không nói lời nào. Tôi muốn trả tiền công cho mấy ngày làm việc của cậu ấy, nhưng không có cách nào liên lạc.

Một vài ngày sau, cảnh sát đưa Lương Chí đến nhà hàng của tôi và hỏi: “Có phải người này từng làm ở đây không?” Tôi trả lời: “Phải, nhưng chỉ được ba ngày thì cậu ấy rời đi mà chưa nhận lương. Tôi muốn trả tiền mà không liên lạc được.” Viên cảnh sát hỏi tiếp: “Nhà hàng của chị có mất gì không?” Tôi bảo không mất gì. Cảnh sát lại hỏi tiếp Lương Chí: “Sao anh không lấy gì ở nơi này?” Lương Chí đáp: “Bà chủ quá tốt, nên tôi không nỡ lấy gì của bà ấy.”

Cảnh sát bảo Lương Chí là một kẻ trộm, anh ta làm việc cho các nhà hàng trong vùng và trộm cắp của họ. Gần đây Lương Chí bị khách ở một nhà hàng bắt vì ăn cắp. Cảnh sát đưa Lương Chí đến tất cả các nhà hàng mà anh ta từng làm để xác minh xem có lấy gì của họ hay không. Nhà hàng của tôi là nơi duy nhất mà Lương Chí không lấy gì cả.

Sư phụ giảng:

“Người mang tư tưởng xấu, khi nghĩ đến những thứ không đúng đắn, gặp tác dụng mạnh mẽ của trường của chư vị, cũng có thể thay đổi tư tưởng của họ, có thể khi ấy họ liền không nghĩ việc xấu nữa. Có thể có người muốn [nhục] mạ người khác, đột nhiên lại thay đổi tư tưởng, không nghĩ đến [nhục] mạ nữa. Chỉ có trường năng lượng của tu luyện chính Pháp mới có tác dụng như vậy. Do đó trong Phật giáo quá khứ có câu rằng: “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh”, chính là ý nghĩa này.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

“Mẹ ơi, chúng ta hãy tự sơn đi”

Vào mùa xuân, tôi quyết định sơn lại bên trong nhà hàng. Tôi nhờ nhân viên phục vụ tìm vài thợ sơn chuyên nghiệp. Họ báo giá chi phí sơn cho ba tầng, hơn 600 mét vuông, bao gồm chi phí nhân công là ít nhất 3.000 tệ, và chưa kể tiền sơn. Sau một hồi thảo luận, họ bảo tôi: “Mẹ à, mình hãy tự sơn đi ạ!” Họ ra ngoài mua sơn và các dụng cụ cần thiết.

Khi nhà hàng đóng cửa vào tối hôm đó, mọi ngươi bắt đầu sơn từng phòng. Ai cũng vui như tết. Chúng tôi mất ba ngày để sơn xong mà không ảnh hưởng đến công việc kinh doanh. Họ đã giúp nhà hàng rực rỡ như mới.

*****

Tôi đã thay đổi để trở thành người tốt như thế nào

Bài viết của Tiểu Mai, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

Tôi đã từng là một người ích kỉ và cố chấp. Khi còn trẻ, tôi thường mất bình tĩnh với cha mẹ.

Sau khi kết hôn vào năm 2008, tôi thường cãi nhau với chồng. Ngay tuần đầu tiên sau khi kết hôn, tôi đã cãi nhau với chồng mình về những chuyện như ai nấu ăn, ai rửa bát. Bất cứ khi nào có một việc trái ý, tôi đều trở nên rất tức giận.

Khi cha mẹ chồng tôi gặp khó khăn về tài chính, chồng tôi đã đi vay 30.000 Nhân dân tệ để trả tiền chữa bệnh cho họ.

Khi mới kết hôn, tất cả tiền tiết kiệm của chúng tôi dùng để trả nợ, và chúng tôi không có tiền để mua nhà. Kết quả là, chúng tôi đã vay tiền của cha mẹ tôi, trong khi đó cha mẹ tôi chuyển đến nhà tập thể của cơ quan.

Tôi ganh tị với những người bạn có nhà và xe hơi khi họ kết hôn. Tôi rất không hài lòng với cuộc sống của mình.

Số phận thay đổi

Tôi luôn thích đọc sách, và tình cờ gặp rất nhiều sách nói rằng số phận của một người sẽ thay đổi sau khi đọc chúng. Tuy nhiên, không có biến chuyển gì tốt hơn cho đến một ngày tôi tình cờ đọc được cuốn Chuyển Pháp Luân.

Chuyển Pháp Luân khác với tất cả những cuốn sách tôi đã đọc. Nó giải thích rất nhiều điều mà tôi không biết và còn phân vân. Khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi không thể hạ sách xuống được, và đọc xong toàn bộ cuốn sách vào một buổi chiều. Nó đã thay đổi số phận của tôi cũng như gia đình tôi.

Lần đầu tiên trong đời tôi đã thay đổi, và tôi biết tại sao chúng ta lại ở thế gian này! Tôi đã học về “bất thất giả bất đắc, đắc tựu đắc thất” và tôi nhận ra rằng mình rất ích kỷ. Cuối cùng tôi đã hiểu làm thế nào để trở thành một người tốt.

Không lâu sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi trở thành một người mới, tâm của tôi tràn đầy hạnh phúc. Tôi quyết định rằng mình sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chiểu theo nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn”.

Tôi bắt đầu ước thúc tâm tính của mình. Một ngày nọ khi đi mua sắm về, chồng tôi đã tức giận với tôi và phàn nàn rằng tôi đã mua quá nhiều đồ vô dụng và lãng phí rất nhiều tiền.

Tôi đã tranh luận với anh ấy, nhưng sau một vài câu, tôi nhớ ra mình là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã dạy tôi phải luôn hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Vì vậy, tôi đã cố gắng suy nghĩ từ quan điểm của chồng, và tôi thấy anh ấy đúng. Hầu hết những thứ tôi mua là vô dụng và cuối cùng sớm muộn gì thì tôi cũng vứt chúng đi.

Tôi đã thôi cãi lại ngay, và mâu thuẫn đã được giải quyết. Tôi nhận ra rằng Đại Pháp thực sự tuyệt vời.

Mặc dù thỉnh thoảng tôi có tranh cãi với chồng, tôi sẽ nhanh chóng nhớ rằng Sư phụ đã dạy chúng tôi trở thành một người tốt và nhẫn chịu, sau đó tôi sẽ dừng lại. Mâu thuẫn của chúng tôi giảm đi, và cuộc sống gia đình tôi trở nên hòa ái.

Buông bỏ chấp trước vào tiền

Anh chồng tôi muốn kết hôn. Nhưng gia đình của vị hôn thê yêu cầu anh ấy phải có một căn nhà trước. Hai vợ chồng tôi quyết định cho anh ấy mượn tiền tiết kiệm để mua nhà.

Cha mẹ chồng tôi rất xúc động, và một đồng nghiệp của tôi nói: “Chị thật là tốt! Làm gì có ai cho người khác mượn tiền mua nhà trong khi họ không có nhà để ở chứ! ”

Cuối cùng chúng tôi cũng mua được nhà riêng, và mỗi mùa đông đến tôi đã mời cha mẹ chồng đến ở cùng, vì nhà của chúng tôi có hệ thống sưởi ấm tốt hơn.

Anh chồng tôi sau đó bị thương ở chân. Chúng tôi đã cho anh ấy 5.000 Nhân dân tệ để điều trị y tế. Khi cha mẹ chồng cho chúng tôi 2.000 Nhân dân tệ, tôi đã gợi ý rằng chúng tôi không nên nhận, vì họ không dư dả gì.

Tôi biết rằng có lẽ tôi sẽ không đưa tiền cho anh chồng hoặc hẳn đã nhận tiền của bố mẹ chồng nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp! Đại Pháp đã dạy tôi luôn cân nhắc đến lợi ích của người khác trước.

Chồng tôi là một người bảo thủ, và gần như anh ấy không bao giờ khen ngợi tôi. Một ngày nọ tại một buổi họp mặt gia đình, chồng tôi nói với bố chồng tôi rằng cả gia đình họ nên cảm ơn tôi, vì bây giờ chúng tôi là một gia đình rất hòa ái.

Nhớ lại quá khứ, tôi có thể thấy rằng quan điểm của mình về cuộc sống đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không có Đại Pháp, tôi sẽ không thể làm được những gì tôi đã làm.

Từ sâu thẳm trong tâm tôi muốn nói rằng, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

*****

Sư phụ dẫn dắt tôi vượt qua những khổ đau của cuộc đời

Bài viết của Thần Vũ, một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Cam Túc, Trung Quốc

Lúc còn nhỏ, tôi gặp rất nhiều vấn đề về sức khỏe. Tháng 3 năm 1995, khi đang xách một xô nước to, tôi bị chấn thương ở lưng và sau đó phải sống chung với cơn đau thần kinh mãn tính.

Không có phương pháp nào điều trị bệnh hiệu quả, ngay cả ở các bệnh viện lớn. Tôi đã phải uống thuốc giảm đau để sống qua ngày. Cơn đau bùng phát trở lại dữ dội hơn sau khi thuốc hết tác dụng. Sau khi trải qua các liệu trình điều trị không thành công và nhiều xét nghiệm khác, tôi được chẩn đoán mắc bệnh lao xương. Lúc đó, tôi không thể tự đi bộ được.

Tóc tôi rụng rất nhiều do uống thuốc, da tôi trở nên xám xịt, và lưng tôi cong gập lại vì quá đau đớn khi đi bộ. Dù mới chỉ 30 tuổi, nhưng tôi thường xuyên nghĩ đến cái chết.

Cơ hội thứ hai của cuộc đời

Vào một ngày tháng 6 năm 1996, khi đang đi dạo trong một công viên gần nhà, tôi nhìn thấy một người bạn của mình. Cô ấy đang tập Pháp Luân Công. Cô ấy đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, và giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Cô ấy nói với tôi rằng Pháp Luân Công là một pháp môn tu luyện của Phật gia và có hiệu quả chữa bệnh kỳ diệu. Tinh thần của tôi khởi lên và trong tôi dấy lên hy vọng.

Khi nhìn vào bức chân dung của Sư phụ Lý trong Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy rất quen thuộc, như thể tôi đã thấy Sư phụ ở đâu đó trước đây! Tôi đọc hết hai phần ba cuốn sách trong đêm hôm đó. Đó là một đêm không ngủ.

Sau khi đọc, tôi hiểu rằng mục đích sống của chúng ta trong cuộc đời là phản bổn quy chân, và những bất hạnh trong cuộc sống của chúng ta là do nghiệp lực của bản thân gây ra. Chúng ta chịu khổ để hoàn trả tội nghiệp của mình.

Chuyển Pháp Luân hoàn toàn thay đổi thế giới quan và nhân sinh quan của tôi. Tôi tin từng lời của Sư phụ. Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi cảm thấy Pháp Luân đang xoay chuyển ở dọc sống lưng. Tôi đọc Chuyển Pháp Luân ba lần và bắt đầu học các bài công pháp. Trong vòng chưa đầy một tháng, tôi đã có thể dựng thẳng lưng và đi bộ trở lại! Tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh! Tôi cũng ngừng uống thuốc.

Nhiều người thân của tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công sau khi họ nhìn thấy những thay đổi của tôi.

Hôn nhân tan vỡ

Không lâu sau khi sức khỏe của tôi được hồi phục, chồng tôi không về nhà nữa. Đôi khi anh ấy biến mất trong hai tuần. Đứa con gái thứ hai của chúng tôi đột nhiên bị liệt vì một căn bệnh lạ, lúc đấy tôi không có việc làm. Một buổi tối của ngày năm mới năm 1998, chồng tôi bỏ đi cùng một người phụ nữ khác và không bao giờ trở về nhà.

Chồng cũ của tôi đã thuê luật sư vào năm 2004, và đã đơn phương nộp đơn ly hôn cho tòa án mà không để tôi biết. Anh ta nói rằng anh ta đã vay tiền để trả tiền viện phí cho con gái và mua xe hơi. Anh ta cũng tuyên bố rằng đã trả tiền cho hai phần ba căn hộ của chúng tôi, điều đó là không đúng. Tôi đã trả tiền mua căn hộ bằng chính tiền của mình. Tòa phán quyết cho anh ta được quyền lấy căn hộ và để lại một khoản nợ hàng chục ngàn đô la cho tôi.

Tôi đã rất căm hận chồng cũ. Gia đình và bạn bè của tôi cũng cho rằng điều này không công bằng. Tôi không có việc làm, vậy tôi sẽ nuôi hai đứa con như thế nào đây?

Khi tôi tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công, tôi dần dần buông bỏ được sự oán hận đối với chồng cũ và gia đình của anh ta.

Sư phụ Lý giảng: “… những người tu luyện không có kẻ thù …” (“Chuyển Luân hướng thế gian”, Tinh tấn yếu chỉ III)

Gia đình tôi thúc giục tôi đòi tiền từ chồng cũ, nhưng tôi không làm. Tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ rằng là người tu luyện, chúng ta nên nghĩ cho người khác. Chồng cũ của tôi đã tái hôn. Người vợ mới của anh ta thất nghiệp và họ có một đứa con. Có lẽ họ cũng đang gặp khó khăn. Tôi đã không nhận được một xu từ chồng cũ trong những năm qua. Thỉnh thoảng, tôi đã cố gắng nói chuyện với anh về việc giáo dục con cái nhưng anh vẫn luôn tránh né tôi.

Pháp Luân Công mang lại điều tốt đẹp cho tôi

Tôi mua một căn hộ mới, và cả hai cô con gái của tôi đều bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Con gái lớn của tôi đã kết hôn hai năm trước, và có gia đình hạnh phúc. Con gái thứ hai bị bại liệt của tôi đã hoàn toàn bình phục. Bây giờ con bé là một thiếu nữ xinh đẹp. Tôi đã mở một cửa hàng bán quần áo, công việc kinh doanh rất tốt.

Trong hai mươi năm qua, cả gia đình tôi đều được hưởng lợi từ việc tu luyện Pháp Luân Công. Bố mẹ tôi đều có sức khỏe tốt. Anh trai và em gái của tôi cũng sống khỏe mạnh và hạnh phúc.

*****

Môn tu luyện đã thay đổi cuộc đời tôi

Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được 19 năm. Tôi muốn chia sẻ cùng các đồng tu câu chuyện tu luyện của mình.

Một tuổi thơ cay đắng và cuộc sống đầy gian khó

Khi còn nhỏ, tôi luôn bị bệnh. Tôi bị cảm lạnh liên tục, yếu ớt và hay bị ngất. Năm lên tám tuổi, tôi bị viêm màng não và phải nằm liệt giường suốt một tuần. Thuốc men không chữa được bệnh của tôi. Cha tôi đã nghiên cứu một số phương thuốc Trung y và tìm mọi cách để cứu tôi. Cuối cùng tôi đã bình phục, nhưng căn bệnh của tôi đã để lại một số hệ quả. Trí nhớ và nhận thức của tôi bị ảnh hưởng. Tôi có bảy anh chị em, và tôi là người duy nhất không có thành tích tốt ở trường. Mọi người đều coi thường tôi.

Một ngày, khi cha dạy chúng tôi học toán, ai cũng làm được ngoại trừ tôi. Cô của tôi đi ngang qua, và thay vì cảm thông với tôi, cô tôi đã tham gia chế nhạo tôi. Trái tim tôi tan vỡ. Tôi cảm thấy tuyệt vọng và cô đơn. Cha mẹ tôi quan tâm tới các anh chị em của tôi nhiều hơn, còn tôi luôn bị bỏ lại một mình.

Tuổi thơ của tôi không có nhiều ký ức đẹp. Tôi gặp phải nhiều vấn đề sức khoẻ. Răng tôi rất yếu, hàm răng trên bị sâu và đau liên tục. Tôi bị nhiễm trùng tai và việc đó ảnh hưởng đến thính giác của tôi. Tôi bị mất ngủ và không thể ngủ được nếu không dùng thuốc.

Sau khi kết hôn, tôi bị chồng ngược đãi về thể xác. Tôi bỏ chồng và ra đi mang theo con gái hai tuổi. Sức khoẻ của tôi rất yếu, và tôi không có tiền, không có nơi nào để sống, nhưng vì con gái tôi phải mạnh mẽ. Tôi thuê một chỗ trong một khu chợ và mở một cửa hàng nhỏ để kiếm sống. Việc này rất khó khăn. Tôi phải thu xếp công việc buôn bán đồng thời chăm sóc con gái. Mẹ tôi không thể đến giúp đỡ vì bà còn phải chăm sóc con của chị gái tôi.

Hạnh phúc khi ở trong Phật quang của Đại Pháp

Năm 1999, cuối cùng tôi cũng biết đến Pháp Luân Công. Mặc dù chưa luyện công mà mới chỉ qua đọc sách, tôi cũng đã cảm thấy khỏe hơn. Tôi từng bị cảm lạnh bất cứ khi nào có cơn gió lạnh thổi qua mặt mình. Một tuần sau khi bắt đầu đọc sách, tôi phải đi lấy hàng về bán. Tôi không bị cảm lạnh hay bị chảy nước mũi, mặc dù ngày hôm đó trời rất lạnh. Tôi nghĩ: “Điều đó thật khác thường!”

Tôi bắt đầu học các bài giảng Pháp hàng ngày, và Sư phụ đã tịnh hoá thân thể tôi! Những bệnh tật đã làm tôi khổ sở trong nhiều năm đã biến mất và cuối cùng tôi đã cảm nhận được cảm giác không có bệnh tật là như thế nào! Tôi cũng ngộ ra căn nguyên của bệnh tật: Đó là nghiệp lực tích luỹ từ những mâu thuẫn trong quá khứ. Tôi biết ơn sâu sắc những bài giảng của Sư phụ, vì chúng giúp tôi trả lời rất nhiều thắc mắc. Tôi không còn oán hận người thân và bắt đầu đồng hoá với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi biết quan tâm người khác, có thể hướng nội và quy chính bản thân trước.

Khi mẹ tôi bước sang tuổi 80, bà ốm yếu và không ai trong các anh chị của tôi có thể chăm sóc bà. Tôi đưa mẹ về nhà và nhường bà ngủ trong phòng ngủ. Tôi chuẩn bị cơm nước cho bà trước khi đến cửa hàng làm việc. Mẹ tôi cảm thấy rất tốt và hài lòng khi sống trong nhà tôi.

Sư phụ cũng cấp trí huệ cho tôi. Tôi luôn bị người khác nói rằng không sáng dạ và không thể làm được bất cứ thứ gì cho tốt. Khi bán đồ chơi trẻ em, tôi phải lắp ráp một số đồ chơi và luôn phải nhờ người khác giúp đỡ. Sau một khoảng thời gian, không ai muốn giúp tôi nữa, do đó tôi phải tự mình làm. Tôi xin Sư phụ giúp đỡ, và nhanh chóng có thể tự lắp ráp những món đồ chơi ấy.

Con gái của tôi cũng học rất chậm, nhưng từ khi cùng tôi học Pháp, con tôi đã học tập tốt hơn. Sau đó con gái tôi vào đại học và học lên cao học, rồi có bằng thạc sỹ.

Pháp Luân Công đã bám rễ sâu trong tâm tôi. Tôi đo lường mọi thứ bằng các Pháp lý. Công việc của tôi thuận lợi và tôi đã tự mua nhà. Tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ và ơn cứu độ của Ngài! Cách duy nhất tôi có thể báo đáp Sư phụ chính là thực tu tinh tấn.

*****

Từ bỏ cơ hội tăng lương

Bài viết của Vô Văn

Là một học viên, gần đây tôi đã tình nguyện từ bỏ cơ hội tăng lương. Tôi cảm thấy thanh thản và không hối tiếc vì tôi đã làm điều mà một học viên nên làm. So với điều mà tôi đã làm vài năm trước, trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi có thể nói rằng Đại Pháp đã thay đổi tôi hoàn toàn.

Từ bỏ cơ hội tăng lương

Ngày hôm đó, người quản lý của tôi đã bước vào phòng, nói với tôi và hai đồng nghiệp rằng: “Chúng ta cần đưa ra quyết định [chọn] hai người trong số các bạn sẽ được tăng lương trong năm nay vì năm nay hạn ngạch của chúng ta chỉ được hai người. Chúng ta sẽ để tên các bạn trong một chiếc mũ và tiến hành rút thăm.“

Mặc dù sự việc xảy ra bất ngờ, nhưng tôi vẫn bình tĩnh. Ngay lập tức tôi nhớ đến lời dạy của Sư phụ rằng các học viên làm việc gì cũng nên nghĩ cho người khác trước. Tôi nghĩ đến hai đồng nghiệp của mình: “A làm việc chăm chỉ và hoàn thành tốt công việc. B thì vốn không thích sự quản lý hiện hành và thể chế Đảng, vì thế anh ấy hay cố ý trì hoãn công việc vì bản thân đã từng gặp những bất công. Anh ấy sẽ ổn nếu không được tăng lương. Mình cũng thế, vì mình là người tu luyện. Nhưng nếu A không được tăng lương, thì chắc chắn sẽ có xung đột.”

Vì vậy tôi đã đưa ra quyết định ngay lập tức và nói với quản lý của mình rằng: “Không cần phải bốc thăm. Chỉ cần ghi tên hai người ấy vào bảng tăng lương là được.” Rồi tôi đi vào nhà vệ sinh. Khi trở lại, tôi có thể biết qua biểu hiện của mọi người rằng họ đã bàn luận về những gì tôi đã nói. Tất cả đều biết rằng tôi là một học viên vì vậy họ hiểu quyết định của tôi, nhưng họ vẫn thực sự ngạc nhiên.

Người quản lý đã xác nhận với tôi rằng ông sẽ làm như tôi đề xuất. Tôi thực sự bình tĩnh. Tôi thậm chí còn cảm thấy hơi lạ vì tôi không nghĩ rằng toàn bộ quá trình này có liên quan nhiều đến tôi.

Nhưng một trong số những người bạn tốt của tôi đã rất buồn và cảm thấy tôi bị đối xử không công bằng. Anh ấy nghĩ rằng quản lý của tôi nên biết ai trong số chúng tôi xứng đáng được tăng lương nhất và không nên đề xuất việc rút thăm. Tôi nói với anh rằng đây là kết quả tốt nhất: Tôi sẽ tiếp tục làm tốt công việc và A cũng thế; B có cơ hội làm tốt hơn; và quản lý cũng như giám đốc của tôi sẽ vui vẻ vì không ai trong chúng tôi phàn nàn rằng chúng tôi đã bị đối xử bất công.

Sau đó, giám đốc của tôi đã nói chuyện và khen ngợi tôi. Ông nói rằng tôi xứng đáng được tăng lương nên ông sẽ đền bù cho tôi bằng những cách khác trong tương lai. Tôi nói với ông rằng ông không nợ tôi bất cứ điều gì và rằng tôi vẫn ổn. Tôi cũng nói thêm rằng tôi chỉ làm theo những gì mà Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi, đó là nghĩ đến người khác trước.

Tôi khác với trước đây

Sự việc này khiến tôi nhớ lại những gì mình đã làm trước đây. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một năm tôi không được tăng lương. Tôi đã rất tức giận khi nghe tin đó đến nỗi tôi lập tức giữ người quản lý lại và liên tục chất vấn. Tôi lớn giọng hỏi lý do anh ta không chọn tôi là vì tôi đã không làm anh ta hài lòng hay không hối lộ anh ta. Tôi thực sự đã khiến anh ta bực mình.

Ngày hôm sau, anh ta trả đũa và điều chuyển tôi đến một vị trí khác tệ hơn. Điều đó làm tôi tức giận. Tôi ngồi trên bàn và lớn tiếng tuyên bố rằng tôi sẽ không đi đâu cả. Cấp trên của tôi bị sốc và phải từ bỏ ý định điều chuyển tôi đi.

Tôi cảm thấy hả hê khi thấy họ bị đánh bại. Tâm trí tôi tràn đầy những ý nghĩ tranh đấu và tôi chưa bao giờ nghĩ về cảm xúc của người khác. Kết quả là, tất cả chúng tôi đều làm tổn thương lẫn nhau.

Bây giờ tôi dễ dàng giải quyết mọi thứ cũng như việc từ bỏ tranh giành để được tăng lương. Các đồng nghiệp không thể tin được những gì tôi đã làm. Ngay cả bản thân tôi cũng thấy khó tin. Vì thế, tôi khuyên bạn nên đọc Chuyển Pháp Luân để hiểu được điều gì đã truyền cảm hứng cho tôi. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thật sự tuyệt vời.

*****

Một lần thiếu nợ, ba lần còn hoàn

Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông và đã tu luyện được 20 năm. Tôi muốn chia sẻ một số bài học và trải nghiệm của mình về tầm quan trọng của việc trả nợ cho dù là nợ nhiều hay ít.

Năm ngoái tôi có một khoản tiền gửi ở ngân hàng sắp đến ngày đáo hạn. Một số ngân hàng thường đưa ra các ưu đãi để giữ khách hàng của họ, vì thế tôi đã hỏi xem liệu họ có bất kỳ ưu đãi nào không. Nhân viên ngân hàng cho biết họ không có, nhưng khi tôi nói rằng tôi sẽ chọn ngân hàng khác thì anh này đã nhanh chóng đi hỏi người quản lý. Sau đó anh ấy tươi cười quay lại và nói rằng họ rất vui được tặng cho tôi một ít quà còn sót lại từ chương trình trước, thay cho lời cảm ơn vì đã chọn dịch vụ của ngân hàng.

Tôi rất vui khi nghe điều đó và đã tiếp tục gia hạn tài khoản tiền gửi của mình. Sau khi hoàn tất thủ tục, tôi đi đến văn phòng của người quản lý để lấy quà. Cô lấy ra một bình dầu lạc 4.5 lít từ một cái tủ và đưa nó cho tôi. Cô ấy bảo tôi hãy đi cửa sau vì tránh để người khác trông thấy.

Đêm đó trong lúc đang phát chính niệm, có một niệm đầu chợt lóe lên trong đầu tôi: “Nếu tôi lấy gì đó không thuộc về mình chẳng phải là tôi đang đổi đức của mình với người khác sao?”

Khi tôi truy cầu một món quà miễn phí, chẳng phải đó là chấp trước tham lam sao? Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm, tại sao tôi không nhận ra rằng những gì mình đang làm là sai?

Câu chuyện mà Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, kể về một học viên đã đưa cho người con trai của mình ít tiền để mua vé số đột nhiên đến trong đầu tôi. Đứa trẻ đã thắng được một chiếc xe đạp và người cha tin rằng lấy chiếc xe đạp sẽ khiến cho anh phải mất đức. Vì thế anh đã quyết định đưa tiền ủng hộ cho đơn vị công tác của mình.

Tôi cảm thấy mình không thể trả lại bình dầu lạc vì ngay từ đầu tôi là người hỏi, và tôi sẽ mất mặt nếu phải mang trả lại nó vào ngày hôm sau.

Ý nghĩ này đã làm phiền tôi hết mấy ngày nhưng sau đó thì phai nhạt mất. Tuy nhiên, Sư phụ đã giảng: “nợ thì phải hoàn [trả]” (Chuyển Pháp Luân).

Một tháng sau, một số chuyện lạ đã xảy ra. Chuyện xảy ra khi tôi đang chạy xe đạp đến chỗ làm. Đường vắng tanh, nhưng đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng “bang” có vẻ như tôi đã va vào thứ gì đó. Trước mặt tôi là một chiếc xe ô tô màu nâu. Tôi đã rất bối rối. Nó từ đâu đến vậy?

Tôi và cả chiếc xe đạp cùng nằm sõng soài trên đường. Vai và chân của tôi rất đau. Người lái xe bước ra khỏi xe và hỏi: “Giờ chúng ta phải giải quyết chuyện này sao đây?”

Tôi nhìn thấy cách cửa xe của anh ấy có một vết xước sơn nhỏ. Tôi biết mình đã làm điều gì đó không đúng nhưng không hiểu sao tôi lại nói: “Tại sao tôi không thấy xe của anh đang chạy đến nhỉ?”

Anh ấy có vẻ ngạc nhiên và đáp: “Chị không trông thấy xe của tôi ư? Nó khá to mà!”

Tôi đang vội đi đến chỗ làm nên đã đề nghị đưa cho người tài xế 300 nhân dân tệ để sửa xe của anh. Anh ấy nói anh ấy sẽ cần ít nhất 600 nhân dân tệ. Tôi nói tôi không mang theo mình nhiều tiền đến vậy và đã móc toàn bộ số tiền trong ví của mình để đưa cho anh ấy, tổng cộng là 450 nhân dân tệ. Tôi nói: “Tôi đã đưa toàn bộ những gì mình có, không còn gì nữa.”

Anh ấy không còn cách nào nên phải nhận nó. Anh ấy ghi lại số điện thoại của tôi và sau đó bỏ đi.

Vài ngày sau vụ việc, trong lúc đang đạp xe đi đến chỗ làm tôi đã dừng lại gần một công viên để mua một túi trà. Túi trà có giá 50 nhân dân tệ, và tôi đã đưa tờ 100 nhân dân tệ. Trong lúc đang chờ lấy lại tiền thừa, người bán hàng móc ra trong túi của mình một vốc tiền và chầm chậm đếm.

Ông ấy nói: “Có phải chị đã đưa cho tôi 50 nhân dân tệ?”

Tôi giải thích: “Tôi vừa mới đưa cho ông 100 tệ. Tại sao ông lại bảo tôi chỉ đưa cho ông có 50 tệ? Nếu tôi nói dối, tôi sẽ không phải là một người tốt.”

Tôi chắc chắn rằng ông ấy đã nhớ sai, nhưng ông ấy đã lớn tuổi và nhìn thật thà. Ông cảm thấy không vui vì đã nhớ sai tiền, và nói: “Chị chỉ trả tôi có 50 tệ. Sao chị còn muốn trả lại tiền thừa?”

Tôi thấy ông ấy sắp khóc vì bị buộc tội oan. Nhưng do đang vội phải đi làm nên tôi đã nói: “Thôi được rồi, ông cứ để đó đi. Tôi không muốn uống trà nữa. Xem như tôi đã biếu ông số tiền đó.”

Trên đường đến chỗ làm tôi đã nghĩ về vụ việc này. Có vài chấp trước mà tôi cần phải bỏ nhưng chúng là gì? Tôi tiếp tục nghĩ. Sau đó thùng dầu lạc đã xuất hiện trong đầu tôi.

Có vẻ như tôi đã tìm thấy chấp trước và mọi thứ sẽ kết thúc. Nhưng khoản nợ của tôi vẫn chưa kết toán xong.

Một ngày kia tôi đã mua một chiếc áo sơ mi khi ra ngoài mua sắm. Sau đó tôi vội về nhà vì gia đình đang chờ tôi về nấu bữa tối. Khi đạp xe đến phía tây của trung tâm mua sắm, tôi nghe có ai đó gào to: “Chào cô, tôi cầu xin cô!”

Tôi dừng lại và nhìn thấy một cặp vợ chồng nghèo. Người phụ nữ vừa khóc vừa nói với tôi. “Cô ơi, làm ơn giúp chúng tôi! Chúng tôi là nông dân ở một thị trấn gần đây. Một người cao tuổi trong nhà chúng tôi phải vào bệnh viện. Chúng tôi không còn tiền. Chúng tôi chưa ăn gì cả ngày nay. Cô có thể cho chúng tôi vài đồng tiền lẻ để mua thức ăn được không?” Người đàn ông thì quệt nước mắt.

Tôi nói: “Tôi vừa mua một cái áo, nhưng tôi nghĩ mình vẫn còn 50 tệ. Anh chị có thể nhận lấy nó.” Tôi lấy tiền và đưa cho họ. Họ rất biết ơn.

Những chuyện này đã xảy ra cách đây hơn một năm, nhưng tôi sẽ không quên bài học này. Người xưa có câu: “Tích thiện chi gia tất hữu dư khánh,tích bất thiện chi gia tất hữu dư ương“ (Nhà tích thiện ắt có niềm vui, nhà tích ác ắt có tai ương). Quả đúng vậy.

Tôi đã nợ 600 nhân dân tệ do làm hỏng xe của người đàn ông nọ, và tôi đã phải trả nó làm ba lần, tổng cộng là 600 nhân dân tệ – không hơn không kém.

*****

Chứng thực Pháp thông qua làm việc tốt

Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

Trong xã hội Trung Quốc ngày nay, đạo đức suy đồi, lòng người không chân thành, người già té ngã cũng không dám đỡ dậy; lợi ích cá nhân là trên hết, mưu tính kiếm tiền bằng mọi cách,… Nhưng các học viên Pháp Luân Công lại khác, dưới đây là hai câu chuyện chân thực về các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

1. Bán lương thực

Học viên Pháp Luân Đại Pháp tên gọi Lý Minh (hóa danh) đã giúp đỡ gia đình chị dâu rất nhiều kể từ khi anh trai qua đời. Vào mùa xuân năm ngoái, một hôm chị dâu nhờ anh mang vài trăm cân lúa mì đi bán giúp. Anh đã dùng xe ba gác điện để chở số lúa mỳ đó tới cửa hàng lương thực ở chợ. Người nhân viên cửa hàng này đã cân số lúa mỳ lên, nói rằng nặng 230kg, mỗi nửa cân là 1,19 tệ, tổng cộng là 547,4 tệ. Anh Lý nhận hóa đơn bán hàng của người nhân viên đó và đến chỗ kế toán lấy tiền. Tuy nhiên, người kế toán lại trả cho anh ấy 5.474 Nhân dân tệ, hẳn là người kế toán đã sơ ý không nhìn vào dấu phẩy ở số thập phân.

Anh Lý bảo với người kế toán đó rằng anh ấy đã trả thừa tiền. Người kế toán đã rất sốc và không thể tin rằng anh ấy lại nhầm lẫn nghiêm trọng như thế. Anh Lý đã trả lại số tiền và điềm đạm nói: “Anh hãy đưa cho tôi 550 tệ, tối sẽ trả lại cho anh 3 tệ.”

Lúc đó có hai người bán lúa mỳ khác đang đợi thanh toán, họ đều không ngừng khen ngợi anh Lý, và nói với người kế toán: “Ôi, hôm nay anh đúng là gặp được người tốt rồi nhé!” Người kế toán vô cùng cảm động, nói: “Hôm nay, tôi đúng là gặp được người tốt.” Anh Lý đáp: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ không lấy tiền của người khác, tôi không nên lấy số tiền đó.”

Hai người bán lúa mỳ đó cảm thán: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp quả thực là người tốt!”

2. Giúp đỡ người già

Mùa đông năm ngoái trời rất lạnh, khi tôi đang đi trên đường ở trong một khu phố nhỏ ở tỉnh Sơn Đông, tôi thấy một cụ ông tầm 70 tuổi đang nằm ở bậc thang phía trước một cửa hàng. Trông ông ấy có vẻ đang rất đau đớn.

Lúc đó nhiều xe hơi và người qua lại trên đường, vài chiếc taxi cũng đang đỗ gần cửa hàng, tuy nhiên, không có ai đi đến ngỏ ý muốn giúp đỡ ông lão.

Tôi tiến lại gần và hỏi: “Cụ làm sao vậy?” Ông cụ nói với tôi nơi ở của mình, và rằng bệnh thoát vị đĩa đệm của cụ đột nhiên tái phát. Ông cụ không thể tự mình về nhà, mà lại không có điện thoại. Ông đã ới gọi người tài xế taxi đậu xe cách đó chỉ vài bước chân để giúp đưa ông về nhà, nhưng tài xế đó đã phớt lờ ông.

Tôi gắng sức đỡ ông dậy và dìu ông đi về phía chiếc taxi. Tôi bảo người tài xế taxi chở ông cụ về nhà, và anh ấy miễn cưỡng đồng ý. Sau đó tôi giúp ông cụ ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế. Ông cụ đã không ngừng cảm ơn tôi.

Tôi nghĩ, nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có lẽ tôi cũng không làm như vậy. Pháp Luân Đại Pháp yêu cầu người tu chiểu theo tiêu chuẩn “Chân – Thiện – Nhẫn” làm người tốt, và luôn luôn nghĩ cho người khác trước.

Sức mạnh của Đại Pháp

Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Anh quốc

Tôi biết về Pháp Luân Công trên Internet vào tháng 3/1996. Tôi tải các tư liệu về và bắt đầu đọc với vợ tôi. Cả hai chúng tôi cùng cảm thấy rất ấn tượng về triết lý, và các bài tập có tác dụng ngay lập tức. Mọi thứ đều rất hợp lý và không có gì mà chúng tôi không tiếp thụ được. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy hạnh phúc vì cuối cùng thì chúng tôi đã tìm được điều mà chúng tôi đã từ lâu tìm kiếm.

Vào thời gian đó ở Anh quốc không có lớp học nhưng một tuần sau tôi đến Thụy điển để tham dự một Pháp hội của Pháp Luân Công. Tôi ở Thụy điển 6 ngày và gặp rất nhiều đệ tử. Tôi có ấn tượng rất tốt đẹp về sự thân thiện và lòng tốt của các đệ tử và đã rất thích khoảng thời gian tôi ở đó. Sau 6 ngày tôi đã biết được rằng Pháp Luân Công rất là tốt và tôi cũng có thể tập tốt.

Kể từ đó tôi đã thay đổi hoàn toàn. Dưới đây tôi sẽ kể về một số thay đổi mà tôi nhận ra.

Ở nơi làm việc hiệu quả công việc của tôi đã tăng lên rất nhiều. Tôi là một nhà tư vấn về quản lý và công việc của tôi là cố vấn cho các công ty về cách quản lý nhân viên của mình. Trước khi tập Pháp Luân Công tôi quyết tâm leo lên vị trí cao nhất ở công ty nhanh nhất. Khi tôi không được thăng chức như mình mong muốn tôi rất buồn bực. Kể từ khi tập Pháp Luân Công tôi không còn lăn tăn về việc thăng chức nữa. Tôi cố gắng làm những điều tốt nhất cho những khách hàng của mình và thực sự lắng nghe để hiểu mục đích mà họ muốn đạt được, mà không lo nghĩ về lợi nhuận mà tôi sẽ thu được từ dự án. Nếu ai khác có thể giúp khách hàng đó tốt hơn tôi, tôi sẽ bảo khách hàng đó là nên làm việc với người đó thay vì cố gắng dành lấy dự án đó về cho mình. Trên thực tế, giờ đây tôi định giá cho các dự án của mình rất phải chăng bởi vì tôi không muốn đối xử bất công với bất cứ khách hàng nào. Trong hai năm qua tôi đã được thăng chức hai lần và tôi bán được nhiều gấp 4 lần cho công ty mình so với trước kia. Tôi chắc rằng điều này sẽ không thể xảy ra nếu như tôi không tập Pháp Luân Công.

Cũng ở nơi làm việc, Pháp Luân Công đã giúp tôi xử lý sức ép công việc. Trong công việc của tôi, một sai lầm có thể làm cho công ty tôi thiệt hại nhiều trăm nghìn bảng. Trước khi tôi tập Pháp Luân Công, có rất nhiều khi ban đêm tôi không thể ngủ được vì phải lo nghĩ về công việc của mình. Kể từ khi tập Pháp Luân Công tôi đã ngủ rất ngon giấc mặc dù sức ép công việc thì tăng lên. Điều này là bởi vì tôi không còn có những tâm chấp trước không tốt trong công việc hoặc ở vị trí của mình trong công ty. Tôi luôn luôn cố gắng hết khả năng của mình. Nếu tôi mắc lỗi, tôi sẽ sửa nó ngay lập tức và tiếp tục bước tiếp. Tôi không còn cố gắng che đậy các sai lầm của mình nữa.

Ở nhà cuộc sống của tôi cũng đã thay đổi. Trước khi tập Pháp Luân Công tôi rất chấp trước vào việc phải đạt được những thứ tốt nhất. Tôi sống rất thực dụng và rất cạnh tranh. Tôi chấp trước vào việc có được những thiết bị điện tử tối tân nhất, xe ô-tô, nhà, những chuyến đi nghỉ, quần áo, đồ ăn tốt nhất, v.v…Giờ đây tôi đã là một người khác hẳn. Tôi chỉ mua những thứ cần thiết, và tôi đã đem cho đi nhiều thứ mà tôi đã mua trước kia. Tôi đã trả lại tất cả các khoản tiền mà tôi nợ. Tôi cố gắng đơn giản hóa cuộc sống của mình đến mức tối thiểu.

Kể từ khi tập Pháp Luân Công, tôi nhận ra rằng tôi đã trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều. Trước kia, tôi phải ngủ ít nhất là 8 tiếng một ngày. Giờ đây tôi chỉ cần ngủ khoảng 4-5 tiếng một ngày mà không cảm thấy mệt mỏi gì cả. Tôi có thể dùng thời gian dư ra để làm các việc khác.

Tâm tính của tôi cũng đã thay đổi. Trước khi tập Pháp Luân Công tôi luôn luôn tìm mọi cách để đạt được mục đích cá nhân của mình trong mọi hoàn cảnh. Giờ đây tôi luôn luôn cố gắng tìm cách tốt nhất để giúp đỡ những người ở xung quanh mình. Ví dụ, tôi thường dùng thời gian rỗi của mình để tình nguyện giới thiệu các bài giảng của Pháp Luân Công để những người khác cũng thu được lợi ích như mình. Trước khi tập Pháp Luân Công tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng tôi sẽ dành nhiều thời gian vào những việc mà không đem lại lợi ích kinh tế.

Một thử thách mà tôi đang có là phải đối xử với tất cả những người mà tôi gặp như nhau. Ở nơi làm việc và trong cuộc sống có một số người mà tôi gặp là tôi có cảm tình ngay lập tức và một số người mà tôi không có thiện cảm. Tôi không nói với họ nhưng tôi nghĩ ở trong đầu. Tôi nhận ra rằng đây là kết quả của các tâm chấp trước của mình. Tôi thường thích những người có cách suy nghĩ giống tôi và không thích những người có cách nghĩ không giống mình. Điều này có nghĩa là tôi nghĩ rằng cách suy nghĩ của mình là tốt nhất, và điều này tất nhiên là một tâm chấp trước. Ví dụ, có một người mới đến học lớp Pháp Luân Công ở Luân đôn. Bà ấy nói năng không dễ nghe lắm và thô lỗ với những người xung quanh trong đó có tôi. Tôi có một quan niệm rằng chỉ có những người “dễ chịu” mới có thể đệ tử Pháp Luân Công nghiêm túc. Tôi nghĩ rằng bà này sẽ không thể tập công và sẽ nhanh chóng bỏ cuộc. Tôi đã ngạc nhiên khi thấy rằng bà ấy có thể tập công rất tốt trong hơn một tiếng rưỡi đồng hồ ngay ngày đầu tiên và sau đó bà ấy đã mua một quyển sách Pháp Luân Công. Điều này cho thấy là tôi đã sai như thế nào khi đánh giá người khác dựa trên những quan niệm của riêng mình.

Để kết luận, tôi nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp là điều tuyệt vời nhất mà tôi có trong cuộc đời. Nó đã làm cho tôi trở thành một người tốt hơn trước rất nhiều và làm cho cuộc sống của tôi trở nên đơn giản và hạnh phúc hơn rất nhiều. Trong tương lai tôi sẽ cố gắng hết sức để tiến bộ hơn nữa.

*****

Khỏi bệnh thiếu máu sau 20 năm khổ sở

Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 41 tuổi. Hôm nay tôi muốn tiết lộ những trải nghiệm kỳ diệu của chính mình.

Khi tôi lên 11 tuổi tôi được chẩn đoán là mắc bệnh thiếu máu hay là bị bệnh ở tủy xương. Khi bệnh thiếu máu trở nên rất nghiêm trọng, tôi đã không thể tự chăm sóc chính mình và phải dựa vào thuốc để có thể sống sót.

Trong 20 năm qua, tổng cộng lượng thuốc mà tôi đã uống có lẽ phải chất đầy một chiếc xe tải và các chi phí chữa bệnh của tôi lên đến khoảng hơn 100 nghìn nhân dân tệ. (1) Còn về sự nghiệp của tôi, các mục tiêu cũng như gia đình thì tôi chỉ có thể mơ ước chứ không thể nào đạt được. Khi tôi hơn mười tuổi, căn bệnh đã trở nên nặng hơn lên. Do số lượng tiểu huyết cầu thấp nên kỳ kinh nguyệt đầu tiên của tôi đã kéo dài hơn 10 ngày không dừng và tôi đã trở nên rất yếu. Tôi đến bệnh viện để truyền máu và phải tiêm thuốc để cầm máu.

Việc này chỉ có thể giải quyết vấn đề của tôi trong lần này. Tháng sau và các tháng sau nữa tôi lại gặp phải vấn đề tương tự. Căn bênh của tôi đã làm tan vỡ trái tim cha mẹ tôi. Để chữa bệnh cho tôi, bố mẹ tôi đã liên hệ với tất cả các bệnh viện trên toàn quốc và tôi đã uống tất cả các loại thuốc mà mọi người nói là có thể chữa căn bệnh này bao gồm tất cả các liệu pháp bí truyền nhưng không có cách chữa nào có tác dụng cả.

Một ngày vào năm 1985, bụng tôi trướng lên, toàn thân tôi trở nên rất yếu và khó thở. Bố mẹ tôi ngay lập tức đưa tôi đến bệnh viện và bác sĩ nói rằng tôi bị vỡ mạch máu ở bụng (máu chảy ra đã làm bụng tôi trướng lên). Bác sĩ bảo bố mẹ tôi rằng cần phải phẫu thuật cho tôi nhưng khả năng thành công là không cao lắm. Có thể là tôi sẽ không qua khỏi sau khi mổ. Sau đó một số chuyên gia đã sử dụng một loại thuốc mới và máu ngừng chảy.

Khi căn bệnh của tôi vào lúc tồi tệ nhất, số lượng hồng cầu của tôi rất là thấp. Tôi đã được cứu sống từ bên lề cái chết rất nhiều lần. Có một lần mà tiêm thuốc và truyền máu không có tác dụng, và cuối cùng tôi được tiếp tiểu huyết cầu để có thể sống sót. Cách cấp cứu này đã diễn ra rất nhiều lần đến nỗi tôi không còn có thể nhớ được nữa. Trái tim tôi tan vỡ khi nhìn thấy bố mẹ bạc tóc vì lo lắng cho bệnh tình của tôi, và tôi thấy ghét mình rằng mình quá vô dụng. Tôi cảm thấy rằng cuộc sống của tôi không có ý nghĩa và đã mất đi ý chí chống lại bệnh tật.

Vào mùa đông năm 1998, có một người bạn đến thăm tôi. Cô ấy nói rằng cô đã khỏi bệnh sau khi tập Pháp Luân Công và khuyên tôi nên học. Nhìn thấy khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh và thái độ vui vẻ của cô, tôi thực sự không thể tin được rằng cô đã từng bị ốm suốt và bây giờ rất khỏe mạnh và vui vẻ. Vì thế mà tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công.

Đầu tiên, tôi chỉ nghĩ rằng tôi sẽ thử nhưng sau khi đọc sách của Sư Phụ và nghe băng ghi bài giảng của ông tôi đã hiểu ra ý nghĩa của đời người, chúng ta sống vì điều gì và nên sống như thế nào. Sau khi tiếp tục học Pháp (2) tôi đã thay đổi tư tưởng của mình rất nhiều. Về vấn đề đối xử với mọi người và làm các việc tôi đã cố gắng hêt sức để làm theo những lời dạy và tiêu chuẩn của Pháp Luân Đại Pháp. Bệnh của tôi nhẹ đi hàng ngày và dần dần tôi đã có thể ngừng uống thuốc.

Bệnh của tôi giờ đã khỏi và tôi không còn cần phải uống thuốc nữa. Tôi đã không thể làm như vậy trước khi học Pháp Luân Đại Pháp. Sức khỏe của tôi bây giờ rất tốt và tôi thậm chí không còn bị cảm nữa. Tôi hiểu rằng chính là Pháp Luân Đại Pháp đã chữa khỏi bệnh cho tôi và Sư Phụ đã cho tôi một cuộc đời thứ hai.

(1) Đơn vị tiền tệ của Trung Quốc: một người lao động bình thường ở Trung Quốc kiếm được khoảng 500 nhân dân tệ mỗi tháng. (2) Pháp: các luật và nguyên lý; các lời dạy của Pháp Luân Đại Pháp

*****

Nhờ Pháp Luân Công tôi đã trở nên cân nhắc nhiều hơn đến những người khác và trông tôi cũng trẻ hơn trước/h2>

Bài của một đệ tử ở Đài Loan

Từ khi tôi còn nhỏ, tôi đã là một người rất hướng ngoại và năng động. Mọi người trong gia đình gọi tôi là “ngựa hoang”. Tôi thích thể thao và đã giành được nhiều giải thưởng khi đại biểu cho trường mình trong các giải thi đấu mở rộng. Tuy nhiên, tôi lại học rất kém. Nhưng những thành tích thể thao của tôi đã bù lại cho các môn khác mà tôi học yếu.

Để cải thiện tình hình tài chính của gia đình, tôi cũng như ba người anh của mình phải làm thêm ngoài giờ trong khi còn đi học. Tôi làm việc vào ban ngày và học vào buổi tối ở một trường kỹ thuật. Bố tôi đã chết vì bệnh ung thư. Hồi đó, tôi vẫn còn là trẻ con. Khủng hoảng và buồn bã vì cái chết của bố, tôi bắt đầu tham gia vào các hoạt động không lành mạnh, như cờ bạc, uống rượu, đánh nhau, đua xe, la cà và phí phạm thời gian suy nghĩ về những chuyện chẳng ra gì.

Tôi yêu thể thao. Tôi tranh thủ thời gian buổi sáng và sau giờ làm, và trước giờ đi học để chơi thể thao. Theo suy nghĩ của tôi hồi đó, chảy mồ hôi là một cách chứng minh rằng tôi vẫn còn sống. Tôi cũng đã tham gia vào nhiều giải thi đấu, và đã giành được nhiều thành tích. Tôi đã bị nhiều cám dỗ lôi cuốn và trở nên ngập vào vòng danh lợi. Tôi dần dần bị mê lạc vào trong đó. Tôi dùng tất cả thời gian và sức lực vào để cố gắng leo lên đỉnh của sự nghiệp. Kết quả là gia đình tôi bắt đầu không thể hiểu được tôi nữa. Sự tin cậy giữa tôi và bạn bè đã không còn, và sức khỏe của tôi giảm sút vì tôi đã đẩy mình vào mức giới hạn của căng thẳng.

Một hôm một người bạn cũ đưa cho tôi một tờ báo nổi tiếng đăng một số câu chuyện rất tích cực và cảm động. Nước mắt bắt đầu rơi trên mặt khi tôi đọc nó trên tàu điện ngầm trở về nhà. Tôi đọc các câu chuyện về lòng tốt và học được nhiều điều mới. Một bài là về các học viên Pháp Luân Công bị đàn áp ở Trung quốc. Vì tôi muốn tìm hiểu thêm, một vài ngày sau tôi bắt đầu đọc quyển Chuyển Pháp Luân.

Tôi tham gia một điểm luyện công ở gần nhà sau khi đọc xong quyển Chuyển Pháp Luân lần thứ nhất. Sau đó, một điều thần kỳ đã xảy ra. Trước kia tôi chưa bao giờ được học bổng, nhưng sau khi tập Pháp Luân Công tôi được học bổng trong ba học kỳ liên tiếp! Tôi nhận ra rằng học tập tốt là kết quả của việc tập trung hơn mà tôi có được nhờ tập Pháp Luân Công.

Sau một năm tập Pháp Luân Công, chị dâu tôi nhận xét rằng tôi đã thay đổi rất nhiều. Chị nói thêm rằng tôi đã trở nên thực tế hơn và rằng tôi không còn chú ý vào những thứ hời hợt ở bề ngoài nữa. Chị tôi cũng nhận ra rằng tôi đã quan tâm hơn đến những người khác và luôn luôn chủ động giúp đỡ người khác. Hơn nữa, những người đồng nghiệp ngạc nhiên là tôi đã thay đổi tích cực trong một thời gian ngắn như vậy. Họ nói rằng họ ngưỡng mộ sự tận tụy của tôi trong công việc. Hơn nữa, các đồng đội của tôi cũng thấy rằng tôi không còn là một người hay gây gổ như trước kia nữa. Họ cũng nói về việc nhận ra những thay đổi tích cực khác của tôi.

Gần đây, tôi nghe thấy mọi người nhận xét về ngoại hình trẻ trung của mình. Tôi không thể không nhớ đến một sự việc khi tôi còn học trung học. Một hôm, tôi đi chơi với một người bạn. Chúng tôi gặp một người bạn của anh ấy tiến lại gần, và cô ấy nói với bạn của tôi, “Xin chào. Đang đi chơi với dì à?” Tôi hoàn toàn sốc vì câu nói đó và không biết là nên cười hay khóc. Tôi hiểu rằng sự thay đổi ngoại hình của tôi là nhờ tập Pháp Luân Công. Tôi biết rằng đo slaf một môn pháp tính mệnh song tu và rằng nhiều học viên đã trải nghiệm được những cải thiện đáng kể về nước da, trở nên hồng hào khỏe mạnh. Điều này xảy ra ngay cả với những người cao tuổi. Nếu bạn cũng quan tâm đến Pháp Luân Công, bạn có thể đọc quyển sách Chuyển Pháp Luân và bạn sẽ tìm thấy những câu trả lời mà bạn tìm kiếm.

*****

Vượt qua tính tự mãn để trở thành một người tốt hơn

Bài viết của một đệ tử người Tây phương ở Mỹ

Tôi là một học viên Pháp Luân Công từ cuối tháng 6 năm 1999. Hồi đó, tôi đã luyện công được khoảng 3 tháng nhưng tôi cũng đồng thời tập theo Phật giáo Tây tạng. Nhưng sau khi nghe 9 bài giảng Pháp, tôi đấu tranh tư tưởng một thời gian ngắn và cuối cùng đã quyết định chỉ tập trung vào luyện Pháp Luân Đại Pháp thôi. Tôi biết rằng tôi đã tiến bước trong tu luyện đến điểm đó. Khi nhìn lại, mặc dù tôi vẫn đang cố gắng trở thành một người tốt hơn và vẫn còn một chặng đường dài cần phải đi, nhưng tôi đã tiến bộ đôi chút theo hướng đó.

Tôi là một người Mỹ thế hệ thứ hai của một dòng họ lai giữa người Ba Lan và Nga-Đức. Mặc dù gia đình tôi không phải là theo đạo Thiên Chúa hay Tin Lành, nhưng mọi người đã giáo dục tôi bằng những khái niệm của đạo Cơ Đốc bằng cách phân biệt rõ ràng cái gì là đúng cái gì là sai. Mỗi người đều được những người mẹ rất ngoan đạo nuôi dạy. Bất chấp hay bởi vì xuất thân khiêm tốn của bố mẹ tôi, lớn lên ở đây trong thời kỳ Đại suy thoái kinh tế, bố mẹ tôi muốn con cái mình thành công trên thế giới vật chất, và vì vậy bố mẹ tôi coi việc học giỏi là cực kỳ quan trọng. Khi còn là một đứa bé, tôi đã học cách cạnh tranh thứ tự trong lớp khi tôi còn học phổ thông. Đồng thời, bản thân tôi cũng cảm thấy có nhu cầu muốn trở thành người xuất sắc nhất. Kết quả là tôi đã trở nên không hcir học giỏi mà còn giỏi tìm lỗi của chính mình (và của người khác) và giỏi thể hiện mình như là một con người tuyệt vời. Tôi rất cởi mở và hay giúp đỡ người khác. Tôi có một quan điểm sống vị tha. Khi tôi học cao học, tôi đã thuyết phục được nhiều người về lòng tốt của tôi và chắc chắn là tôi đã thuyết phục được chính mình.

Vì điều này mà việc tu luyện trở nên rất khó khăn đối với tôi. Tôi rất tự mãn với cuộc sống của mình. Tôi luôn luôn được những người khác đối xử tốt. Mặc dù việc học cao học của tôi đem lại thêm cho tôi sức ép lớn trong cuộc sống, tôi vẫn học và có một động lực là thu được kiến thức. Mặc dù chồng tôi và tôi lo lắng về chuyện tiền nong, anh ấy vẫn có một công việc và học bổng của tôi cũng đỡ thêm được một phần nào, nên chúng tôi luôn luôn đủ tiền để chi trả cho các khoản thuê nhà, ăn uống, và các hóa đơn khác. Tôi có nhiều bạn bè mà tôi có thể thoải mái tán chuyện và chơi bời. Cuộc sống của tôi rất tốt.

Sau khi kết thúc tất cả các môn thi, chồng tôi và tôi chuyển đến thành phố Kansas nơi anh ấy có một công việc thử thách hơn và lương cao hơn. Tôi ổn định cuộc sống và tìm được một việc làm ngoài giờ và viết bản luận văn của mình. Việc liên hệ bạn bè của tôi trở nên ít đi, và những thử thách lý thú của các dự án và ý tưởng mới cũng như vậy. Tôi vẫn có một thái độ rất lạc quan vào cuộc sống và tiến bộ bởi vì tôi coi thời gian ở Kansas như là một điểm dừng chân trên con đường đi đến một cái gì đó hoặc là thú vị hơn hoặc là quen thuộc hơn. Hồi đó, tôi bắt đầu đánh giá lại tiến bộ của mình trong việc tu luyện.

Lý Sư Phụ giúp đỡ chúng tôi nhiều đến mức sau khi nghe 9 bài giảng Pháp lần đầu tiên, tôi đã cảm thấy mình như một con người mới. Tôi đã có thể kiềm chế sự mỉa mai của mình khi chồng tôi tức giận với tôi. Tôi đã có thể quan sát những hành vi của mình một cách dễ dàng hơn. Và thực sự là tôi đã có thể nhìn thấy thế giới rực rỡ hơn.

Khi việc tu luyện của tôi bắt đầu một cách nghiêm túc, tôi bắt đầu một quá trình khổ sở nhận ra mình đã trở thành một con người như thế nào. Trong nhiều tháng trời, thường là trong khi ngồi thiền, tôi nhận ra những điều làm cho tôi bật khóc. Chính xác hơn là tôi muốn gào lên. Tôi khóc nhiều đến mức mệt mỏi. Tôi đã không khóc vì thương xót cho người khác. Tôi khóc vì tất cả những điều không tốt mà tôi đã làm. Tôi khóc khi tôi nhận ra rằng tôi đã sống một cuộc sống giả dối – rằng tôi đã tao ra hình ảnh của một con người tuyệt vời, thông minh và yêu thương để thể hiện ra bên ngoài. Tôi khóc khi tôi nhận ra là những người khác đã đối xử tốt với tôi như thế nào trong suốt cuộc đời. Bố mẹ tôi đã cố gắng để cho tôi tất cả mọi thứ mà tôi muốn. Chồng tôi đã hy sinh nhiều năm trong cuộc đời làm một công việc mà anh ấy chán ghét để tôi có điều kiện đi học. Tôi đã thường đáp lại lòng tốt của mọi người bằng sự lãnh đạm. Tôi khóc nhiều lần vì thói quen hiển thị đã ăn sâu trong thâm tâm của mình. Dường như tất cả mọi điều mà tôi nói đều là để hiển thị bản thân theo cách này hay cách khác. Ví dụ như, khi tôi được giới thiệu với một người mới tôi sẽ nói đến việc tôi đang làm luận án tiến sĩ (cứ như thể là họ cần biết điều ấy). Trong khi dạy lớp diễn xuất (lĩnh vực nghiên cứu của tôi là sân khấu) và yêu cầu các sinh viên hát một đoạn tôi cố gắng đưa vào một số nhịp của mình (như thể là tôi cần phải gây ấn tượng với các học sinh bằng những tài năng của mình). Tất cả những sự kiện nhỏ này đã làm cho tôi thật sự rất buồn về bản thân mình. Điều này nghe có vẻ như không phải là cách tốt, nhưng những cảm giác hối hận đó đã giúp đỡ cho tôi rất nhiều. Tôi đã nhìn thấy chính mình chân thực hơn và thề sẽ không bao giờ hiển thị bản thân nữa – cho đến cơ hội tiếp theo, và tôi sẽ nghe thấy những nhận xét không thích hợp khác nữa buột khỏi miệng mình. Tôi đấu tranh và khóc như vậy trong vòng 3 tháng và giờ đây tôi dùng ít thời gian hơn vào việc biện hộ cho cách hành xử ích kỷ hay không quan tâm đến người khác của mình. Tôi bắt đầu khôi phục lại những gì sâu sắc mà tôi đã mất vì tính khôn khéo của mình trong những năm qua. Tôi đã tìm lại được những điều liêm chính mà bố tôi đã dạy và lòng từ tâm mà tôi đã cảm nhận được khi còn nhỏ.

Một số học viên có vẻ như có một quá khứ tuyệt vọng hay nhiều bệnh tật. Tôi thì không. Tôi thì khác và phải vượt qua được cuộc sống dễ dãi mà tôi đã tạo ra cho mình.

Giờ đây, tôi vẫn đang cố gắng để trở thành một người tốt hơn. Còn điều gì có thể quý giá hơn cố gắng đó nữa.

*****

Coi vất vả là niềm vui, nhìn vào nội tâm của mình để tìm nguyên nhân của các khó khăn mà chúng ta gặp phải

Bài viết của một học viên người Trung quốc ở Mỹ

Tôi đã ở Mỹ quốc được hơn một năm rồi. Giờ đây, khi tôi nhìn lại, tôi nhận ra rằng tôi đã trải qua nhiều vất vả trong một năm này hơn trong tất cả các năm trước kể từ khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp năm 1995. Tôi cảm thấy may mắn là mình đã gặp những khó khăn này bởi vì nếu không thì tôi sẽ không thể đề cao tâm tính của mình.

Tôi là một kỹ thuật viên ở công ty. Trách nhiệm của tôi là lắp ráp và kiểm thử các loại thiết bị vi nhiệt khác nhau. Trong những ngày đầu mọi thứ trong công ty đều mới lạ đối với tôi và tôi phải học hỏi từ các đồng nghiệp của mình. Tôi cảm thấy tôi đang được đối xử như một người đang thực tập. Tôi được giao làm đủ các loại việc lặt vặt mà không ai khác muốn làm. Tôi cũng phải chịu đựng tính không kiên nhẫn của mọi người. Bất cứ lúc nào tôi gặp phải việc gì mới, tôi lại phải hỏi người khác. Khi tôi hỏi nhiều quá, họ sẽ mất kiên nhẫn, hoặc nếu mà lúc đó đang ở trong tâm trạng không tốt, họ cũng dễ mất kiên nhẫn.

Các sản phẩm khác nhau có các thủ tục lắp ráp khác nhau. Nếu không tuân thủ đúng các thủ tục, thì một số vấn đề có thể xảy ra khi kiểm thử sản phẩm. Và điều này có thể làm cho công ty thiệt hại lớn.

Có một thời kỳ, tôi thường gây ra lỗi. Luôn luôn có cái gì đó không ổn, thậm chí theo cách rất ngớ ngẩn. Đôi khi mặc dù tôi đã tuân thủ các thủ tục rất nghiêm túc, và thậm chí được sự cho phép của các đồng nghiệp, nhưng kết quả vẫn rất không tốt. Không ngạc nhiên, tôi nhận được rất nhiều lời nhận xét hà khắc của người phụ trách phòng thí nghiệm và điều này làm tôi rất buồn. Tôi nghĩ, “Mình đang cố gắng hết khả năng rồi. Có gì là không ổn ở đây nhỉ?” Tồi tệ hơn là một trong những đồng nghiệp của tôi luôn luôn tố cáo với người phụ trách ngay cả khi nhìn thấy tôi gây ra một lỗi nhỏ nhất. Người phụ trách sẽ ngay lập tức trở nên mất kiên nhẫn và quát lên, “Anh không thể luôn luôn gây lỗi như vậy được. Nếu không, tôi không thể để anh làm việc ở đây được nữa đâu.” Khi đó tôi cũng trở nên tức giận và nghĩ, “Người ta ai cũng mắc lỗi. Ông nghĩ là tôi cố ý gây ra lỗi hay sao?” Vào những lúc như vậy trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, “Vậy thì hãy đuổi việc tôi đi. Tệ nhất là tôi sẽ về nhà. Thế thôi. Tôi đã chán ngấy với cuộc sống kiểu như thế này rồi.”

Tình hình này diễn ra trong một thời gian dài cho đến một ngày tôi lại mắc lỗi vừa đúng lúc người phụ trách tình cờ đi qua. Ông ấy hỏi tôi là điều gì đã xảy ra vậy. Tôi nói với ông ấy là tôi lại mắc lỗi nữa và nghĩ là ông ấy sẽ nổi nóng phàn nàn. Thật ngạc nhiên rằng, ông ấy bỏ đi mà không nói điều gì cả. Đột nhiên tôi cảm thấy như bừng ngộ từ một cơn mê. Bao nhiêu ngày khiển trách và tranh luận đều xuất phát từ một tâm chấp trước: mỗi lần mắc lỗi tôi luôn luôn im lặng và cố che đậy nó. Khi có người đến kiểm tra, tôi nói rằng mọi thứ đều đã được sửa chữa và đã ổn rồi. Tôi luôn luôn tin rằng miễn là cuối cùng tôi làm ra kết quả tốt thì mọi người đều hài lòng. Họ không cần phải hỏi là điều gì đã xảy ra trong quá trình trung gian. Trên bề mặt thì lý luận của tôi nghe có lý. Nhưng đối với một đệ tử Đại Pháp thì như thế là không đúng rồi. Một đệ tử nên tuân theo nguyên tắc “Chân”, làm gì cũng phải đường đường chính chính, sẵn sàng nhận lỗi và rõ ràng trong mọi vấn đề. Chẳng phải cố gắng che đậy lỗi lầm cũng là một tâm chấp trước lớn hay sao? Thật ngạc nhiên là sau lần đó tôi ít khi mắc lỗi nữa. Kết quả là người phụ trách không bao giờ phải phàn nàn nữa và không ai còn phải tố cáo những lỗi lầm của tôi với ông ấy nữa.

Có thể là không ai trong gia đình tôi gây rắc rối cho tôi nên tôi phải gặp nhiều rắc rối hơn ở công ty để tôi có cơ hội tu luyện. Một người đồng nghiệp trông rất gây hấn trong mọi vấn đề. Anh ta có một thói quen là hay xí chỗ trước trong việc sử dụng thiết bị của công ty, ngay cả khi anh ta không cần phải sử dụng ngay. Do đó, khi tôi cần phải sử dụng một thiết bị nào đó thì tôi lại không có để dùng và công việc của tôi lại bị trễ lại. Còn tôi lại là một người có kỷ luật và gọn gàng và luôn luôn để các dụng cụ và thiết bị gọn gàng ngăn nắp. Anh ta thì hoàn toàn ngược lại, để tất cả các thiết bị bừa bãi và đôi khi còn nị hỏng vỡ sau khi anh ta sử dụng. Nhiều khi anh ta không tìm được dụng cụ của mình, anh ta lại dùng của tôi và thỉnh thoảng còn làm mất của tôi nữa. Công việc của tôi những lúc đó lại bị ảnh hưởng rất nhiều. Những việc tương tự xảy ra với tôi gần như hàng ngày. Có một vài lần tôi không thể kiềm chế được nữa và phát cáu lên. Sau đó tôi lại hối tiếc về những gì mình đã làm. Về phương diện đề cao tâm tính, khi có mâu thuẫn tôi cảm thấy rằng tôi tiến bộ rất chậm. Tại sao tội lại không thể cảm thấy ở trong mình một tâm từ bi quảng đại? Nếu một vấn đề bé nhỏ cũng có thể làm cho tôi động tâm như thế thì tôi còn xa mới đạt được đến trình độ tâm kim cương bất động như một đệ tử Đại Pháp cần phải đạt được.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, tôi đã hiểu ra là tại sao. Đầu tiên là bởi vì tôi có một thái độ không công bằng đối với những người khác. Tôi thấy họ ích kỷ, thô lỗ, và vô tổ chức trong công việc. Tôi luôn luôn nhìn nhận những việc ở xung quanh một cách khắt khe từ quan điểm của chính mình. Khi những người khác không phù hợp với quan niệm của mình, tôi lại cảm thấy không hài lòng với họ. Tại sao tôi lại nổi nóng. Đó là bởi vì họ làm gián đoạn công việc của tôi và gây rắc rối cho tôi. Mọi suy nghĩ của tôi đều chỉ về chính bản thân mình. Đó chẳng phải là ích kỷ hay sao? Nếu như anh ta gây rắc rối cho người khác, làm gián đoạn công việc của người khác thì tôi sẽ không nổi nóng.

Trong tất cả vấn đề chúng ta phải cân nhắc đến người khác! Sau khi tôi bắt đầu giữ một thái độ như vậy thì tôi không còn cảm thấy phiền lòng vì những đồng nghiệp nữa. Ngược lại, tôi bắt đầu cảm thấy một tâm từ bi đối với họ bởi vì họ cũng đang rất khổ vì những khó khăn trong cuộc sống của mình.

*****

Một học sinh trung học ở Mỹ: “Chính là tâm tính của tôi cần phải thay đổi”

Bài viết của một học sinh ở Mỹ

Tôi năm nay lên 17 tuổi và đã là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp được khoảng 6 tháng. Vào thời gian chỉ trước khi tôi bắt đầu tu luyện, mọi thứ trong cuộc đời tôi không được tốt lắm, và tôi cảm thấy rất không rõ ràng cả về hai phương diện tinh thần và thần kinh. Việc cố gắng hội nhập vào cách sống bình thường có vẻ như không hài lòng và ý nghĩa lắm đối với tôi. Tôi không biết làm gì trong cuộc đời cho nó có ý nghĩa. Tại sao tôi lại có mặt trên cuộc đời này. Mục đích tồn tại của tôi trong cuộc đời là gì? Tôi được dạy dỗ theo một tôn giáo nhưng tôn giáo của tôi có vẻ như chưa bao giờ trả lời được những câu hỏi của tôi và có vẻ như tôi chưa bao giờ hoàn toàn thông suốt với giáo lý của nó. Tôi cảm thấy rất mất phương hướng trong cuộc đời, và mơ ước tìm được một con đường để tôi có thể đi theo.

Sau đó cứ như là được dàn xếp vậy, anh tôi gửi cho tôi một quyển Chuyển Pháp Luân. Đầu tiên tôi không biết làm gì với quyển sách. Lớn lên ở một thị trấn nhỏ ở miền Đông Bắc ước Mỹ, tôi không biết gì về tu luyện, và về một số từ trong quyển sách lạ bìa màu xanh, và cả đầu đề của quyển sách nữa, mà tôi thậm chí còn không biết cách đọc như thế nào, thật là rất lạ đối với tôi. Tuy nhiên toi rất quan tâm đến nó và không thể ngưng độc được. Càng đọc, tôi càng thấy được các câu trả lời của Su Phụ Lý đối với các câu hỏi của tôi, và tâm trí tôi ngày càng đuợc mở mang nhờ những nguyên lý uyên thâm trong sách. Tôi cảm thấy có một cái gì đó rất đặc biệt, rất mạnh mẽ, và rất sâu sắc về quyển sách này và tôi cảm thấy rằng tôi đã tìm được con đường của mình.

Không lâu sau đó tôi trải qua khó nạn đầu tiên của mình, mặc dù vào thời gian đó tôi chưa hoàn toàn hiểu rõ được về điều đó. Tôi đang đi đến một phòng mô hình vũ trụ để xem một buổi trình diễn ánh sáng laser với ba người bạn của mình. Trên đường đi tới đó, tôi nhỡ đi quá chỗ ra khỏi đường cao tốc để đi vào đường liên tiểu bang và kết quả là tôi phải đi xa thêm khoảng 20 phút. Để xử lý sự chậm chễ này, tôi bắt đầu tăng tốc độ để cố bù vào khoảng thời gian bị chậm. Khi tôi bị một người cảnh sát bắt dừng xe lại, tôi bị phạt chạy quá tốc độ, và bị treo bằng lái trong 2 tháng. Khi chúng tôi đến nơi thì đã quá muộn và chúng tôi đã nhỡ buổi trình diễn. Trên đường trở về nhà, khi đnag lái xe trên đường liên tiểu bang, tôi bắt đầu cảm thấy rằng xe đang hết xăng. Đúng là xe đang hết xăng, mặc dù đồng hồ xăng vẫn đang chỉ là còn hơn một phần tư bình. Tôi phải gọi điện cho bố mẹ tôi bằng điện thoại di động, và bố tôi phải đến mang xăng cho tôi. Thường thì, với tính tình của tôi, thì tôi sẽ lý sự với bố tôi nhưng bởi vì tôi đã đọc quyển Chuyển Pháp Luân nên tôi đã có thể giữ được bình tĩnh.

Sau buổi tối hôm đó, tôi tiếp tục đọc quyển Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc hết quyển sách trong vòng vài tuần và sau khi nói chuyện với người anh của mình, tôi lại đọc lại quyển sách một lần nữa. Ngay cả khi không có một hiểu biết rõ ràng về Pháp, và không biết chút gì về 5 bài công pháp, nhưng tôi đã biết ở trong tâm là tôi muốn trở thành một đệ tử của Pháp Luân Đại Pháp và tôi muốn tu luyện. Tôi muốn đồng hóa với đặc tính của vũ trụ là Chân Thiện Nhẫn, và phản bổn quy chân. Ước nguyện của tôi đã thành sự thật và bây giờ tôi đã có một con đường để đi theo.

Khi tôi mới bắt đầu tu luyện, tôi rất phấn khích và rất vui. Anh tôi đưa cho tôi một cuốn băng ghi hình hướng dẫn tập 5 bài công pháp, và có vẻ như tôi theo được tương đối nhanh. Mặc dù tôu chưa thể ngồi kiết già, và không thể tập bài Pháp Luân Trang Pháp được lâu lắm, nhưng tôi đã cảm thấy rất hài lòng với chính mình trong việc tu luyện. Nhưng bởi vì sự hiểu biết về Pháp của tôi mới chỉ ở mức nông cạn trên bề mặt, nên những thứ mà tôi bắt đầu vứt bỏ và thay đổi về tâm tính của chính mình cũng đều chỉ nông cạn ở trên bề mặt. Tôi chỉ hiểu là các tâm chấp trước là vật chất và hiểu rằng việc tu tâm tính là việc phải làm chỉ với các giá trị chuẩn mực đạo đức. Thêm vào đó, tôi đã không dùng Pháp để đo lường chính mình. Với hiểu biết kém cỏi như vậy, tôi chỉ bắt đầu đề cao bản thân trên bề mặt. Tất nhiên, điều này cần phải xảy ra để tôi có thể trở thành một người tốt, cũng là bước đầu tiên để trở thành một đệ tử, nhưng cùng với thời gian trôi qua, có vẻ như tôi không có tiến bộ lắm.

Tôi đọc sách nhiều hơn, và tôi nhận ra rõ ràng là tôi đang không phải là chân tu. Mặc dù tôi cảm thấy rất tốt về mình và sự tu luyện của mình nhưng tôi không phải là đang thực sự vứt bỏ những chấp trước ở trong thâm tâm của mình, là nguyên nhân sâu xa gốc rễ của mọi vấn đề của tôi. Bởi vì điều này mà đầu óc tôi trước kia đã trở nên không thanh tỉnh và suy nghĩ của tôi không rành mạch. Trong cuốn Chuyển Pháp Luân, Lý Sư Phụ nói, “Hễ trong khi luyện công mà xuất hiện can nhiễu này, can nhiễu kia, [thì] chư vị phải tìm xem nguyên nhân [ở] bản thân mình, chư vị còn điều gì chưa vứt bỏ được không.” (Chuyển Pháp Luân), tôi nhận ra từ điều này rằng tôi phải vứt bỏ nhiều hơn là chỉ những thứ ở bề mặt nếu tôi muốn trở thành một đệ tử chân tu và thực sự tiến bộ. Đó không chỉ là những hành động và thói quen là cần phải thay đổi và/hoặc vứt bỏ mà là những thứ ở trong tâm, tâm tính của tôi cần phải thay đổi. Nếu như không làm như vậy, thì tâm tính của tôi sẽ không thể đề cao lên được và việc tu luyện của tôi sẽ trở thành phí công.

Thời gian từ hồi đó đến bây giờ cứ nhanh như là bay vậy. Tôi tiến bộ rồi sau đó lại rớt xuống, lại tiến bộ rồi lại rớt xuống. Nhưng bởi vì cứ lên xuống như vậy nên tôi đã học được rất nhiều. Trên thực tế, đây chính là quá trình tu luyện. Ví dụ, vào thời kỳ mới bắt đầu tu luyện, mỗi lần tôi hiểu ra một điều gì mới trong quyển Chuyển Pháp Luân hay là khi tôi có thể luyện công được lâu hơn, tôi lại cao hứng và nghĩ, “Ồ mình đang tiến bộ thật,” hoặc là “Ồ mình đang tu luyện được tốt quá”. Không tự mình nhận ra được, tôi lại trở nên tự mãn, và kết quả là lại rớt xuống. Việc này xảy ra trong một thời gian dài, và sau đó tôi nhận ra rằng, chính là do tính tự mãn của mình mà tôi lại rớt xuống sau khi tiến bộ được một chút. Sau khi tôi vứt bỏ tâm chấp trước này, tôi nhận thấy rằng sau khi tiến bộ được một chút, tôi vẫn có thể duy trì được việc tiến bộ không ngừng. Tuy nhiên đôi khi, tôi cảm thấy mình trở nên lười biếng, nên tôi cố đọc sách hàng ngày và luyện công bất cứ lúc nào có thể. Giờ đây, khi thời gian luyện công của tôi tăng lên, tôi tự nghĩ, “Lần sau mình sẽ cố gắng luyện lâu hơn nữa.”

Gần đây, tôi trải qua một thử thách khó khăn trong tu luyện. Trong nhiều ngày, đầu óc tôi ngày một trở nên không thanh tỉnh, và cảm giác ấm áp trong lòng tôi biến mất. Thậm chí tôi còn bắt đầu nghi ngờ là liệu tôi có thể tu luyện hay không. Tôi không biết tại sao điều này lại xảy ra nhưng sau khi đọc một đoạn của quyển Pháp Luân Đại Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ, tôi đã tìm thấy câu trả lời. Lý Sư Phụ nói, “Tôi cũng muốn nói với chư vị rằng bản tính của chư vị trong quá khứ thực ra là dựa trên duy ngã và ích kỷ. Từ nay trở đi, chư vị làm bất cứ việc gì, chư vị cũng phải cân nhắc đến người khác trước, để đạt được chính ngộ của vô ngã và vị tha.” (Vô lậu trong Phật tính”) {lược dịch từ bản tiếng Anh – dịch giả}. Ngay sau khi đọc đoạn này tôi nhận ra rằng những suy nghĩ của tôi trong những tuần vừa qua ngày càng trở nên chỉ tập trung vào bản thân mình. Tôi chỉ nghĩ về những thứ liên quan đến chính mình mà không nghĩ đến những người khác, và các vấn đề của tôi tăng lên thì điều này lại càng xảy ra nhiều hơn. Sau đó tôi bắt đầu lo lắng về nó ngày một nhiều hơn, và trong một nỗ lực để cố gắng và tìm ra xem vấn đề là gì, tôi lại trở nên ngày càng mê mải với chính mình, thay vì chú ý đến việc tu luyện tâm tính của mình. Trên thực tế, chính tâm chấp trước ích kỷ là vấn đề. Sau khi tôi nhận ra điều này, một tuần rắc rối đã biến mất chỉ trong một giây và tôi lại cảm thấy lòng từ bi lại trỗi dậy trong tôi. Sau đó, tôi không còn có một ý nghĩ ích kỷ nào về bản thân mình và chỉ còn nghĩ đến những người khác. Đó là một cảm giác rất tốt đẹp.

Hiện giờ tôi đã có thể ngồi kiết già, và việc tu luyện của tôi đã vững chắc hơn nhiều rồi. Khi tôi đang ngồi thiền, tôi cảm thấy một dòng chảy ấm qua toàn bộ thân thể, và da của tôi thường ấm và đỏ lên. Ở trường, tôi cảm thấy rất là toại nguyện. Tôi chỉ lặng lẽ ngồi đó trong khi mọi người xung quanh tranh đấu với nhau vì lợi ích cá nhân. Tôi ngồi đó với một tâm thanh tịnh nhưng cũng cảm thấy rất buồn khi nhìn mọi người vì những gì mà mọi người đang làm. Trước kia tôi đã từng giống như họ, và nhiều khi tôi muốn đứng lên nói với họ rằng những điều mà họ đang làm là sai rồi, và rằng còn có rất nhiều thứ hơn là những gì mà họ suy nghĩ. Nhưng bởi vì tôi là một đệ tử, tôi hiểu rằng không phải việc của tôi là dính líu đến những vấn đề của họ. Tôi nghĩ rằng mong muốn tham gia vào việc của người khác thực ra là liên quan đến tâm lý hiển thị. Tôi hiểu rằng tâm từ bi sẽ làm cho ta cảm thấy buồn cho những người khác, nhưng từ bi không có nghĩa là nên tham gia vào việc của người khác. Nếu tôi thật sự muốn giúp đỡ họ thì tôi nên nói với họ biết về quyển Chuyển Pháp Luân.

Gần đây, nhiều người ở trường tôi đã bắt đầu quan tâm muốn biết về Pháp Luân Đại Pháp, và tôi đã cho họ nhiều quyển sách. Tôi nghĩ rằng thật là tuyệt vời là họ đã quan tâm, và tôi chỉ lặng lẽ mỉm cười khi tôi nghĩ về những lợi ích mà họ sẽ nhận được. Quảng truyền Pháp Luân Đại Pháp là một việc rất tốt. và tôi nghĩ rằng tôi cần làm tốt hơn nữa ở phương diện này. Trong thời gian tới, tôi sẽ cố gắng và thành lập một nhóm học Pháp chung và một điểm luyện công chung, và cố gắng đưa quyển Chuyển Pháp Luân vào để bán trong các hiệu sách ở khu vực tôi ở.

Nhiều khi tôi cảm thấy có nhiều việc cần làm quá và cảm thấy rằng việc tu luyện ở phía trước là quá khó khăn và phức tạp. Tôi cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu ngay khi chúng xuất hiện bởi vì tôi biết rằng chúng chính là các tâm chấp trước và nghiệp tư tưởng ở trong đầu đang can nhiễu đến tôi. Chúng không muốn bị tiêu diệt, nên chúng kháng cự lại việc tu luyện của tôi. Tôi phải kiên định ở trong tâm và quyết tâm làm được việc ấy, và để cho phía đã tu luyện tốt của tôi chiến thắng bên chưa tu luyện của mình, cũng như chấp nhận khó khăn để tiêu bỏ nghiệp lực của mình. Càng làm được như vậy, thì việc tu luyện của tôi sẽ càng ít khó khăn hơn. Khi gặp phải một vấn đề nào đó, tôi phải nhớ rằng vượt qua nó thật sự không phải là khó như thế, và đó chỉ là các quan niệm và ý tưởng không đúng đắn mà tôi đã hình thành trước kia đã làm cho tôi cảm thấy khó như vậy. Nếu tôi có thể phớt lờ những ảo giác này và nhìn nhận vấn đề bằng bên đã tu luyện tốt của mình, thì việc vượt qua nó sẽ không còn là một vấn đề nữa, dù đó là gì đi nữa, và tôi sẽ có thể tiến gần hơn đến mục đích phản bổn quy chân của mình. Dù sao đi chăng nữa thì Lý Sư Phụ đã nói trong quyển Chuyển Pháp Luân rằng, “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”. Tôi cũng phải bước những bước lớn hơn nữa trong việc đề cao tâm tính của mình, và đánh giá mọi suy nghĩ và hành động của mình theo Pháp.

*****

“Thưa thầy, em muốn học Pháp Luân Công!” – Một cậu bé không nghe lời đã được Pháp Luân Đại Pháp cải biến

Bài viết của một giáo viên ở Trung quốc Đại lục

Tôi là một giáo viên tiểu học đã tập Pháp Luân Đại Pháp được hơn 4 năm. Tôi là một giáo viên chủ nhiệm của một lớp. Ở lớp tôi có một cậu bé đến từ một vùng nông thôn nổi tiếng ở trường vì nghịch ngợm. Cậu ấy được sắp xếp muộn vào lớp tôi ở lớp 3. Cậu ấy không hiểu gì cả, và cũng không nghe lời giáo viên của lớp. Cậu ấy không thể viết một chữ nào, hay làm được bài toán nào. Có vẻ như là cậu ấy không có ý thức học gì cả. Vào kỳ thi cuối kỳ, cậu được 6 điểm toán, và 11 điểm tiếng Trung (trên 100). Gần như ngày nào cậu ấy cũng gây ra các rắc rối lớn nhỏ không ngưng nghỉ. Cậu ấy gây khó khăn nhiều nhất cho các giáo viên, và cũng là một nỗi đau đầu lớn nhất của tôi. Tôi đã kiên trì nói chuyện với cậu ấy nhiều lần để dạy cậu ấy cách hành xử cho tốt, và bố cậu ấy cũng đã thử cả các biện pháp mềm và rắn ở nhà đối với cậu ấy nhưng không có cách nào có kết quả cả.

Vào dịp Tết năm 2001, “Vụ tự thiêu” được dàn dựng đã diễn ra trên quảng trường Thiên An Môn, trong âm mưu của Giang Trạch Dân và Đảng Cộng sản Trung quốc để bôi nhọ Pháp Luân Công. Sau sự kiện đó, tôi thường nghĩ đến việc nói cho các học sinh của mình biết sự thật, nhưng tôi đã không thể nói ra, ngay cả khi rất muốn nói. Tôi lo rằng các học sinh ở nông thôn suy nghĩ đơn giản quá và nhiều khả năng gây rắc rối cho tôi nếu tôi nói ra. Nên tôi đã không nói cho các học sinh của mình biết sự thật về sự kiện này. Sau đó, tôi cảm thấy rằng là một người tu luyện, việc nói rõ sự thật cho mọi người là để giúp họ có một hiểu biết đúng đắn về Đại Pháp. Ai cũng có quyền được biết sự thật, bao gồm cả các em bé ngây thơ. Chúng không nên phải sống trong những lời dối trá.

Vì vậy một hôm tôi đã giải thích sự thật về Pháp Luân Công cho các học sinh của mình nghe. Lúc đó, cả tâm trí lẫn giọng nói của tôi đều rất trầm tĩnh, không có lo lắng gì. Sau khi tôi nói xong, một học sinh ngồi ở hàng ghế cuối lớp giơ tay lên và hét rất to, “Thưa thầy, em muốn học Pháp Luân Công!” Tôi nhìn quanh và ngạc nhiên nhận ra rằng đó chính là cậu bé nghịch ngợm đó. Lúc đó, tôi tưởng cậu ấy đang nói đùa và nói ngay “Em hãy ngồi xuống đã, hãy đợi sau.” Tôi đã không coi việc đó là nghiêm túc, bởi vì tôi nghĩ cậu ấy không thể thật sự muốn học được. Nên tôi đã quên mất vấn đề đó.

Không lâu sau, đó là ngày 10/4/ Tiết học cuối cùng của buổi sáng là giờ học đạo đức của tôi. Ở cuối bài học là một bài viết bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ tôi không thể cho phép một bài viết như vậy đầu độc tâm trí ngây thơ chủa trẻ em được. Vì vậy tôi đã kể một số câu chuyện có thật cho cả lớp nghe về Pháp Luân Công dạy con người hướng thiện, và những hành động vĩ đại của các đệ tử Đại Pháp kiên định đi theo chân lý khi phải đối mặt với cuộc đàn áp dã man. Sau khi tôi kết thúc, cậu học sinh này lại giơ cánh ta nhỏ bé của mình lên và hét to lên “Thưa thầy, em muốn học Pháp Luân Công, hãy dạy cho em!” Tôi nhận thấy sự thành thực của cậu ấy và hứa với cậu ấy rằng tôi sẽ.

Phần một vào buổi chiều là tiết Toán của tôi. Ngay khi tôi vùa giải thích xong một ví dụ, thì cậu học sinh này đã giơ tay lên, nói rằng cậu ấy có thể làm được. Lúc đó tôi không tin bởi vì cậu ấy chưa bao giờ nghe các thầy cô giáo giảng bài, cũng như giả được bài toàn nào. Tôi để cậu ấy đi lên bảng và giải. Thật ngạc nhiên là cậu ấy đã làm đúng. Tôi bảo cậu ấy làm một bài nữa và cậu ấy lại làm đúng. Các học sinh khác cũng rất ngạc nhiên. Lúc đó tôi nghĩ rằng mặc dù tôi đã không nói nhiều, nhưng cậu bé đã bị ảnh hưởng bởi sức mạnh chính nghĩa của Đại Pháp đưa con người ta lên cao. Bản thân cậu ấy muốn hướng thiện! Đây là điều mà không thể đạt được bởi bất cứ sức mạnh nào từ bên ngoài. Tôi rất phấn khởi. Sức mạnh to lớn của Đại Pháp đã cải biến cậu ấy. Ngay buổi chiều hôm ấy sau giờ học, cậu ấy tìm tôi và hỏi “Thưa thầy, thầy có quyển sách nào để học Pháp Luân Công không?” Tôi nói “Có nhưng em chưa thể đọc được.” Cậu ấy kiên quyết muốn đọc và muốn biết liệu cậu ấy có thể đọc được hay không. Cậu ấy mở quyển sách ra và nhìn thấy “Luận ngữ” [Lời mở đầu của quyển Chuyển Pháp Luân]. Không ngờ là cậu ấy đọc được và chỉ không nhận ra được một số chữ.

Từ đó trở đi cậu ấy thực sự bắt đầu học. Ở trong lớp cậu ấy chăm chú lắng nghe các thầy cô giáo giảng bài, và cũng đã bắt đầu làm bài tập ở nhà. Một hôm giáo viên dạy tiếng Trung ngạc nhiên nói với tôi rằng “Điều gì đã xảy ra với cậu bé này vậy? Cậu ấy đã bắt đầu học. Cậu ấy đã làm bài kiểm tra tiếng Trung và thật ngạc nhiên là cậu ấy đã trả lời đúng nhiều câu hỏi. Dường như cậu ấy đã là một người khác! Cậu ấy cũng biết nghe lời và hàng ngày không còn gây rối nữa.”

Như thế đó, cậu bé đã bắt đầu trên con đường tu luyện của mình để phản bổn quy chân. Và từ việc này tôi đã hiểu ra rằng bằng cách thật sự sử dụng lý lẽ, trí huệ và lòng từ tâm để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, và làm mà không cầu, thì người ta sẽ tự nhiên làm được tốt.

*****

Vứt bỏ tâm chấp trước vào danh lợi cá nhân

Bài viết của một đệ tử người Trung quốc ở Mỹ

Vào tháng 5/1997, trong khi tôi đang làm việc ở New York, tôi đã xem toàn bộ các băng ghi hình chín bài giảng của Sư Phụ Lý Hồng Chí mà không ngủ hay nghỉ gì cả. Trong khi tôi đang xem, tôi vui mừng vì đã tìm được một người thầy tuyệt vời như thế này, và học được mục đích chân chính của làm người và các nguyên lý của tu luyện. Không lâu sau đó, tôi đã mượn các băng ghi các bài giảng khác và sách Đại Pháp của Lý Sư Phụ.

Mặc dù tôi đã đọc tất cả các quyển sách Đại Pháp và tập các bài tập hàng ngày, tôi vẫn chưa hiểu việc tu luyện ở trong cuộc sống hàng ngày là như thế nào. Ban đầu, tôi ít khi tham gia các buổi học hoặc thảo luận nhóm ở địa phương, mặc dù tôi đã đọc quyển Chuyển Pháp Luân nhiều lần, và tưởng rằng mình đã hiểu nó tương đối tốt. Sau đó, tôi đã tham gia vào việc thảo luận nhóm, và tôi phát hiện ra rằng tôi cũng đã trải qua một số khó nạn mà các đệ tử khác gặp phải. Nhưng tôi đã không nhìn nhận khó nạn đó như một đệ tử nên nhìn nhận, và vứt bỏ nó. Tôi đã không cố hiểu ra, và thậm chí còn bị lẫn lộn. Tại sao các đệ tử khác trải qua các khó nạn hết cái này đến cái khác, trong khi tôi không trải qua khó nạn nào cả. Trên thực tế, không phải là tôi không phải đối diện với một khảo nghiệm nào, mà là tôi đã không hành xử theo các yêu cầu của Đại Pháp. Khi đối diện với một khó nạn, tôi không tự xét mình để tìm ra nguyên nhân và cũng không coi đó như một cơ hội để đề cao. Tôi lại nhìn nhận sự khó khăn theo cách của một người thường và tìm lối thoát. Vì vậy tôi đã bỏ lỡ các cơ hội tu luyện hết lần này đến lần khác. Chỉ đến ngày hôm đó tôi mới nhận ra tầm quan trọng của việc học và luyện công theo nhóm. Trong một môi trường tu luyện như vậy, các đệ tử có thể chia sẻ các kinh nghiệm tu luyện để khuyến khích nhau và đề cao cùng nhau. Điều này đặc biệt tốt cho việc vứt bỏ các tâm chấp trước của chúng ta và đó là cách nhanh nhất để chúng ta đề cao. Lý Sư Phụ đã nói, “[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Chuyển Pháp Luân) Kể từ đó trở đi, tôi bắt đầu tham gia đều đặn các buổi học Đại Pháp và luyện công theo nhóm.

Trong vài năm qua, sự cạnh tranh giữa các công ty điện thoại đường dài đã trở nên ngày càng gay gắt. Họ sử dụng nhiều cách để thu hút khách hàng, như giảm giá, miễn phí thuê bao tháng, và thậm chí thưởng bằng tiền mặt. Tôi cũng trở thành một trong những mục tiêu của họ. Các điều khoản có lợi cho khách hàng của hãng này bị hãng khác đánh bại. Đầu tiên, tôi không muốn đổi công ty điện thoại bởi vì tôi không muốn rắc rối. Cũng bởi vì tôi nghĩ rằng, “Làm sao mà tôi có thể lấy tiền của người khác mà chẳng có lý do chính đáng gì cả?” Sau đó người ta nói với tôi rằng chỉ mất có một vài phút để thay đổi công ty điện thoại; chúng ta sẽ không chỉ được hưởng giá thấp hơn, mà còn được nhận một khoản thưởng bằng tiền mặt. Vào thời gian đó, tôi bị mất việc làm và không có nhiều việc để mà làm, nên tôi đã quyết định thử thay đổi xem sao. Sau khi thử, ngay lập tức tôi cảm nhận được lợi ích. Chỉ hai ba tuần sau khi tôi đổi công ty điện thoại, một hãng khác lại gọi điện cho tôi và chào mời các điều khoản còn có lợi hơn cho tôi. Người đại diện của công ty còn nói, “Anh còn phải suy nghĩ gì nữa?” Tôi tự nhủ: không phải là tôi truy cầu mà đây là cách thức kinh doanh của họ. Đừng lo nghĩ gì về điều đó, họ vui vẻ và tôi cũng thế. Vì vậy mà chỉ trong vòng có 2 tháng, tôi đã thay đổi công ty điện thoại 3 lần và cảm thấy rất vui. Không lâu sau đó, tôi nhận được hóa đơn điện thoại. Tôi xem nó. Điều gì đang xảy ra vậy? Tại sao mà chỉ hai ba cú điện thoại đường dài lại lên đến 300 đô la? Công ty đó có một quy định rằng nếu khách hàng chuyển sang công ty đó nhưng không dùng dịch vụ trọn 3 tháng, không những khách hàng phải hoàn trả lại khoản tiền thưởng bằng tiền mặt mà họ còn phải chịu mức giá cước cao nhất! Chỉ với một vài phép tính, tôi thấy rằng tất cả số tiền mà tôi nhận được bằng cách đổi công ty điện thoại đã phải bị hoàn lại. Tôi đột nhiên nhận ra rằng như Lý Sư Phụ nói: “Không mất thì không được”. Tôi đã nhận ra rằng đây là một khảo nghiệm để xem xem tôi có thèm khát lợi ích cá nhân hay không. Nhưng tôi đã không hiểu và không vượt qua được khảo nghiệm. Thay vào đó, tôi đã đổi đức của mình nhiều lần để lấy “các lợi ích” và đã không tự coi mình là một người tu luyện.

Sự việc này đã chỉ rõ ra tâm chấp trước của tôi vào lợi ích cá nhân. Tôi vẫn nhớ khi toi mới bắt đầu học Đại Pháp rằng tôi đã tự nhủ rằng điểm then chốt của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là đồng hóa với đặc tính của vũ trụ là Chân Thiện Nhẫn và vứt bỏ các tâm chấp trước của con người vào danh, lợi và tình. Vào lúc đó, tôi tưởng rằng tôi không quan tâm lắm đến danh lợi. Tôi nghĩ rằng việc tu luyện của tôi nên tập trung vào tình. Giờ đây có vẻ như cái gọi là “không quan tâm đến danh lợi” chỉ đơn giản là từ góc độ của một người thường. Sau khi đã học Đại Pháp, tôi phải đạt đến tiêu chuẩn cao hơn.

Tôi từng làm việc ở New York. Do công ty tái cơ cấu, nhiều nhân viên đã bị mất việc. Tôi cũng bị mất việc, nên tôi quay trở lại Boston. Tôi chỉ mới học Đại Pháp được 2 tuần. Tôi không buồn lắm và bắt đầu tích cực tìm việc. Tôi nghĩ rằng bởi vì tôi đã bắt đầu học Pháp muộn màng, một an bài như vậy sẽ cho tôi thời gian để theo kịp. Kể từ đó trở đi, hàng ngày, tôi luyện công, đọc Pháp, và xem các băng ghi hình các bài giảng của Lý Sư Phụ.

Một nửa năm đã trôi qua. Những người khác đã tìm được việc làm, nhưng tôi vẫn chưa ổn định được. Không phải là không có công ty nào quan tâm đến tôi. Trong những tháng đó, mỗi tháng có hai ba cuộc phỏng vấn. Một số công ty thậm chí đã hoàn thành tất cả các thủ tục và chỉ còn đợi để chọn một ngày phù hợp để tôi bắt đầu công việc. Nhưng do một số lý do nào đó, ngày bắt đầu của tôi đã bị trì hoàn nhiều lần. Cuối cùng thì tôi không thể bắt đầu một công việc mới. Đầu tiên, tôi tìm thấy nhiều lý do khách quan: các công ty đó sát nhập và vì vậy tạm ngừng việc tuyển nhân viên; những người quản lý rời bỏ công ty; kế hoạch tuyển người mới đã thay đổi v.v…Tôi đã trải qua tất cả các tình huống trên. Sau đó là cuộc khủng hoảng kinh tế ở châu Á, và nhiều công ty tài chính bắt đầu cắt giảm nhân viên với số lượng lớn. Đối với tôi, một người chuyên về các nền kinh tế châu Á, đó lại là một đòn nữa. Tôi tự con bản thân mình là một người tốt. Tôi không có chấp trước mạnh mẽ vào danh lợi. Tôi không truy cầu mức sống cao. Bất kể đó là công việc gì, miễn là nó sử dụng chuyên môn của tôi, và miễn là mức lương tương xứng với kinh nghiệm và khả năng của tôi, tôi sẽ bằng lòng. Nhưng tôi đã không nhận ra rằng tôi bị cản trở trong việc đề cao tâm tính của mình chính là vì cách suy nghĩ đó.

Một buổi tối, tôi nhận được một cú điện thoại từ một người giám đốc thừa hành của một hãng đầu tư lớn. Ông ấy nói rằng tôi được đề xuất vào một vị trí phân tích các nền kinh tế và chứng khoán châu Á. Sau khi chúng tôi nói chuyện được một lúc, tôi cảm thấy rằng công việc ấy rất phù hợp với tôi bởi vì nó phù hợp với sở trường và chuyên môn của tôi. Ông ấy cũng rất hài lòng và chuẩn bị dàn xếp một buổi phỏng vấn giữa tôi với các đồng sự của ông ấy. Nhưng khi chúng tôi nói chuyện sâu thêm thì một mâu thuẫn đã xuất hiện. Khi thảo luận về chủ đề kinh tế và chứng khoán châu Á, tôi đã hoàn toàn quên mất vị trí của mình, như thể là tôi là cấp trên. Tôi bắt đầu nói một cách sấn xổ, và thậm chí còn bắt đầu, tranh luận với ông ấy. Mỗi câu còn chứa đầy tâm lý hiển thị và tâm tranh đấu. Con gái tôi tả lại buổi nói chuyện của tôi với tôi: “Nếu nó được viết xuống, tất cả các từ đều sẽ được in đậm và câu nào cũng sẽ có một dấu than!” Sau khi cuộc nói chuyện điện thoại chấm dứt, vợ tôi nói, “Với cách nói chuyện của anh, sẽ đáng ngạc nhiên nếu có người muốn tuyển anh. Anh đã có rất nhiều cuộc phỏng vấn, tại sao tất cả đều không thành công? Anh nên tự nhìn lại mình để tìm câu trả lời.” Đúng vậy. Lý Sư Phụ đã nói rằng khi có mâu thuẫn thì chư vị phải tự nhìn vào bên trong mình, thay vì nhìn ra phía ngoài. Tại sao tôi lại có thể làm hỏng một cơ hội quý bàu như vậy được? Tại sao? Khi nhớ lại toàn bộ cuộc nói chuyện điện thoại, tôi thấy rằng các lời nói của tôi chứa đầy tâm chấp trước vào danh. Tôi đã khai thác mọi cơ hội để hiển thị rằng tôi là một người chuyên nghiệp và là một chuyên gia. Tôi ghen tức rằng những người khác giởi hơn tôi. Đối diện với sự bất đồng quan điểm, tôi tranh luận vì sự tự tôn của mình để chứng tỏ rằng “Tôi là đúng và anh là sai.”

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều buổi tối hôm đó. Truy cầu danh vọng, địa vị, lợi ích, và sự công nhận của xã hội là những tâm chấp trước vào danh mà có thể được phát hiện dễ dàng. Thông qua việc học Pháp, tôi đã trở nên ít quan tâm hơn đến danh lợi. Nhưng tâm chấp trước của tôi vào sự nổi tiếng đã cắm rễ sâu ở trong tôi từ những ngày còn đi học ở trường phổ thông cơ sở khi tôi bắt đầu cạnh tranh vì vị trí trong trường. Sau khi tôi bắt đầu đi làm, hiếm khi tôi hài lòng với vị trí của mình, và luôn luôn sẵn sàng chuyển sang một công việc tốt hơn. Tôi đã luôn nghĩ rằng tôi giỏi hơn những người khác. Tôi dùng mọi cơ hội để khoe kiến thức và khả năng của mình, và để những người khác coi tôi như một người xuất chúng đáng kinh ngạc. Loại tâm chấp trước vào danh lợi này, so với loại nói trên thì nhẹ nhàng hơn, và không dễ phát hiện. Đó là lý do tại sao tôi thường luôn luôn cảm thấy không may mắn, và lý do tại sao tôi cảm thấy rằng những người khác không hiểu tôi. Chỉ đến khi này tôi mới nhận ra rằng theo tiêu chuẩn của Đại Pháp, không những tôi đã không vứt bỏ tâm danh lợi mà tâm đó đã phát triển từ khi tôi còn bé. Những tâm đó đã cắm rễ sâu, xen vào tất cả các khía cạnh cuộc sống của tôi. Thường thường, khi tôi gặp một người bạn hoặc đồng nghiệp mới, tôi thường hỏi là người đó tốt nghiệp trường nào ra, và thứ bậc của khoa đó. Tâm chấp trước vào danh đó cũng đã ảnh hưởng đến việc học hành của con tôi mà tôi không biết. Dường như là có một sự ngầm hiểu rằng nó sẽ không học trường nào khác ngoài Harvard hay MIT. Điều này đã vô hình tạo ra một sức ép không cần thiết cho nó. Và vì vậy có một thời gian nó chỉ thông báo tin tốt và giấu những tin không tốt, sợ rằng nó có thể bị phê bình vì đã không đáp ứng được lòng mong đợi của bố mẹ. Tôi đang dạy nó điều tốt hay xấu đây?

Suy nghĩ về điều này, toi đột nhiên nhận ra rằng toàn bộ quá trình tìm việc trên thực tế là cơ hội tốt nhất để tôi tu luyện. Trong quá trình đó, các tâm chấp trước vào danh lợi của tôi đã lộ ra hoàn toàn. Thông qua việc tự tìm bên trong, sự tức giận của tôi đã nguội lại. Không lâu sau đó, cuối cùng thì tôi đã có một công việc ở một công ty tài chính ở Boston.

Lý Sư Phụ nói: “Là một cá nhân, nếu thuận với đặc tính Chân Thiện Nhẫn này của vũ trụ, thì mới là một người tốt” (Chuyển Pháp Luân) Lý Sư Phụ cũng nói: “Là người tu luyện, [nếu] đồng hoá với đặc tính này, [thì] chư vị chính là người đắc Đạo; [Pháp] lý đơn giản như vậy.” (Chuyển Pháp Luân) Sau khi cân nhắc ba từ Chân Thiện Nhẫn tôi thấy rằng tôi tệ nhất ở khía cạnh Nhẫn. Tôi phải tập trung vào việc Nhẫn. Nhưng ngay cả lúc đó tôi cũng không nghĩ cẩn thận xem tại sao tôi không thể nhẫn. Lúc đó tôi nghĩ rằng nếu có người đánh hoặc chửi tôi thì có thể là tôi sẽ nhẫn được bởi vì tôi đã học được từ việc đọc các bài giảng rằng tôi phải nhẫn. Tôi cũng nghĩ rằng có thể là tôi sẽ không thể thật sự bất động ở trong tâm. Tôi nghĩ rằng tôi phải đề cao từng bước một. Bởi vì tâm tính của tôi không đề cao lên, mỗi khi khó nạn đến, tôi lại không thể nhẫn được. Để giữ thể diện, tôi luôn luôn nói lại. Chỉ sau khi khó nạn qua đi, tôi mới nhận ra rằng nhẽ ra tôi phải nhẫn. Nguyên nhân tại sao tôi không thể bất động ở trong tâm là vì tôi đã không đề cao tâm tính lên và không đào sâu suy nghĩ xem nguyên nhân căn bản là vì sao tôi không thể nhẫn được. Sau hai năm tu luyện tôi mới dần dần nhận ra rằng nguyên nhân làm cho tôi không thể nhẫn là vì tôi vẫn chấp trước vào danh và lợi. Khi tôi gặp phải khó nạn tôi không bao giờ tự tìm bên trong mình mà tôi luôn luôn nhìn ra bên ngoài để tìm nguyên nhân, cố gắng tự tìm cho mình bằng chững rằng tôi đã đúng. Đó là lý do tại sao tôi phải cố gắng cãi lý với những người khác cho đến khi họ đồng ý với tôi. Nếu tôi không thể đạt được mục đích thì tôi không thể nào tiếp tục nhẫn chịu được. Ở bề mặt thì là không thể nhẫn, còn từ một góc độ hiểu sâu sắc hơn thì là cũng không có đủ lòng từ bi.

Giữ thể diện là chấp trước vào danh. Khi ta tranh đấu để giữ thể diện, hoặc để bảo vệ lợi ích của riêng mình, thì ta sẽ không nghĩ đến việc giữ thể diện cho những người khác, và cũng không cân nhắc đến người khác trước, và không từ bi với người khác. Vì vậy mà có thiện ở trong nhẫn, và khi tôi không đủ thiện thì tôi cũng không thể mở rộng cõi lòng, và cũng không thể luôn luôn tha thứ cho người khác, và không vứt bỏ được lợi ích cá nhân. Là một người tu luyện, tôi phải hành xử như Đại Pháp yêu cầu, và cân nhắc nhiều hơn đến người khác. Chỉ như vậy tôi mới có thể tự tìm bên trong mình khi gặp khó nạn. Trong quá trình đó, tôi sẽ nâng cao tâm tính của mình, vứt bỏ tất cả các tâm chấp trước, đồng hóa với đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ, và nhanh chóng phản bổn quy chân.

*****

 Trưởng thành ở trong Pháp

 Bài viết của một đệ tử ở Ireland

Phụ nữ ở mọi lứa tuổi nổi tiếng là hay nhìn vào trong gương để xem mình trông như thế nào, xem tóc của mình có đẹp không hay quần áo của mình có đẹp không. Đàn ông cũng làm như vậy nhưng hiếm khi công nhận điều đó. Cách mà chúng ta suy nghĩ và cảm nhận về người khác không hiện lên ở trong gương. Chiếc gương cũng không cho thấy ta là người tốt hay xấu. Nó chỉ phản ánh là trông chúng ta như thế nào trên bề mặt và ngoại hình của chúng ta trong con mắt người khác là như thế nào.

Kể từ khi trở thành một đệ tử Pháp Luân Công, tôi đã học cách tự nhìn vào bên trong nội tâm của mình. Pháp là một tấm gương lớn cho thấy tôi trông như thế nào ở trong tâm. Tôi không thể che dấu bất cứ tâm chấp trước, lỗi lầm, sự tức giận, sự ghen tỵ, bất thiện hay thiếu lòng từ bi nào đối với Pháp. Nếu như tôi không cố gắng đối xử tốt với người khác chỉ vì tôi hơi mệt thì Pháp sẽ chỉ cho tôi thấy điều ấy. Nếu vào lúc nào đó tôi không suy nghĩ hay hành động như một người tu luyện, thì Pháp sẽ chỉ cho tôi thấy. Pháp đã trở thành điều chỉ đạo cho tôi để trở thành người như thế nào, và tôi cảm thấy rằng tôi được ở trong Pháp. Nếu tôi có một suy nghĩ rằng tôi sẽ nghỉ đi làm một ngày bởi vì tôi cảm thấy mệt, tôi sẽ nhớ lại những lời của Lý Sư Phụ rằng chúng ta “phải làm mọi thứ cho tốt”.

Tuy nhiên cái gương này có hai tác dụng. Nó cũng cho tôi thấy là tôi đã đề cao tâm tính, cách suy nghĩ, thái độ đối với người khác và cách nhìn nhận cuộc sống của mình như thế nào. Pháp là Phật quang chỉ rõ cho tôi biết là phải áp dụng những Pháp lý như thế nào ở trong tâm trí và hành động của tôi. Tuy nhiên điều đó chỉ có tác dụng nếu tôi cởi mở tấm lòng mình để đón nhận Pháp và không bị mê lạc trong những thứ của đời thường.

Trước khi tôi biết về Pháp Luân Đại Pháp, cuộc sống của tôi rất khác. Tôi làm việc rất nhiều và rất tham vọng trở nên thành công. Tôi đo lường sự thành công bằng cách xem xem người ta có thông minh hay không, công việc của họ có tốt không, họ làm việc có nhiều không, hay họ có học hành cao không. Tôi ngưỡng mộ những người giỏi giang và ước mơ là mình cũng sẽ giỏi hơn. Tôi cảm thấy rằng đó là cách mà người ta phải sống để trở thành những ông bố bà mẹ tốt và để làm một tấm gương tốt cho con cái noi theo. Tôi rất là thành kiến về những người không làm việc tốt hoặc không giáo dục con cái cho tốt. Tôi có xuất thân nghèo khó và không được học đại học. Vì vậy trong nhiều năm, tôi đã tự học hành bằng cách tham gia các khóa đào tạo, học bổ túc, v.v… cho đến khi tôi nhận ra rằng điều đó chỉ làm cho tôi trở thành một người hiểu biết nhiều hơn, nhưng không nhất định là trở thành một người tốt hơn. Tôi luôn luôn cảm thấy là còn thiếu một cái gì đó nhưng không biết rõ nó là gì. Tôi đã nghiên cứu về một vài tôn giáo, và thậm chí còn học các bài học với những người theo các tôn giáo đó. Tôi cần một điều gì đó để tin vào, nhưng tôi đã không nhận ra được nó trong một thời gian dài.

Trong khi đi mua hàng ở Drogheda với chồng tôi khoảng hơn 2 năm về trước, chúng tôi nhìn thấy một nhóm người Trung quốc trẻ tuổi đang thu thập chữ ký cho Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đọc các tấm bảng về cuộc đàn áp và ký lời kêu gọi chấm dứt đàn áp. Chúng tôi cũng mang về nhà một số tờ rơi. Tôi rất ấn tượng về sự thanh tịnh của những con người trẻ tuổi này, một số người trong số họ đang ngồi thiền. Cảnh tượng rất là đẹp.

Chồng tôi tìm kiếm trên mạng Internet thêm thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Hồi đó tôi nghĩ rằng đó chỉ là một nhóm tập bình thường khác nên tôi không chú ý nhiều lắm đến việc này. Chồng tôi tải về tư liệu hướng dẫn tập và bắt đầu tập. Tôi vẫn không chú ý nhiều lắm, còn anh ấy thì luôn luôn quan tâm đến việc rèn luyện thân thể. Khi thời gian tập luyện tăng lên từ một đến hai tiếng mỗi tối, tôi bắt đầu cảm thấy hơi tức giận, và cuối cùng đã cãi vã với anh ấy. Sau đó anh ấy bảo tôi hãy tập thử cùng với anh ấy, nói rằng nó tốt cho sức khỏe của tôi. Tôi bị hen xuyễn mãn tính và hầu như lúc nào cũng phải dùng thuốc. Tôi cũng đã phải vào bệnh viện ba lần trong vòng 18 tháng. Phổi của tôi đã suy sụp; tôi thở rất khó khăn và và cuối cùng đã được đưa về nhà với chỉ thị nghiêm khắc là dùng máy tạo hơi nước và uống steroids

Tôi bắt đầu tập 5 bài luyện công và mỗi lần sau bài thứ hai “Pháp Luân Trang Pháp”, tôi lại có thể thở được dễ dàng lần đầu tiên trong nhiều năm trời. Tất cả các cơ của tôi được thư giãn và tôi cảm thấy có thể thở sâu mà không bị ho nữa. Khi tôi có quyển Chuyển Pháp Luân của Lý Sư Phụ tôi đọc chương thứ nhất hết 6 tuần bởi vì tôi đọc không chăm chỉ lắm. Khi tôi đọc đến chương hai, tôi cảm thấy như là tôi đã chưa đọc đủ lắm. Tôi hiểu ra rằng đây chính là điều mà tôi còn thiếu trong cuộc đời. Bây giờ các bài luyện công có ý nghĩa và tôi không có chút nghi ngờ gì về các bài giảng của Lý Sư Phụ. Tôi không hiểu lắm một số phần ở trong Pháp, nhưng tôi biết thông qua việc nói chuyện với các đệ tử khác rằng nếu tôi tiếp tục đọc thì cuối cùng tôi sẽ hiểu được. Từ quyển Chuyển Pháp Luân tôi hiểu rằng nếu tôi tu luyện tinh tấn và đề cao tâm tính của mình, thì tôi có thể trở thành một đệ tử của Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi chương đều mở ra cho tôi những hiểu biết mới, và tôi quyết tâm trở thành một đệ tử tu luyện tốt.

Tôi bắt đầu đi với một số đệ tử đi đến một lớp học đang mở. Đó là nơi mà tôi có được đủ tự tin để luyện công trước mặt những người khác. Tôi vẫn lo lắng rằng mình sẽ trông ngốc nghêch nếu như tôi tập không đúng. Tôi rất ấn tượng với lòng tốt của các đệ tử ở cách mà họ chỉnh lại tư thế và động tác cho tôi. Tôi học để tập cho đúng 5 bài công pháp. Các bài tập trông rất nhẹ nhàng nhưng rất mạnh mẽ và hiệu lực. Một hôm khi tôi đang làm việc nhà, và tôi đi vào phòng ngủ. Đó là ngày mà tôi nhận ra rằng tôi không còn cần những loại thuốc mà tôi đang uống nữa. Tôi có một cái hộp lớn và tôi đã vứt đi tất cả các loại thuốc bao gồm cả máy tạo hơi nước. Tôi đã tập được khoảng 3 tháng, và kể từ đó trở đi cho đến nay tôi chưa bao giờ cần đến bất cứ loại thuốc nào, không cần phải đi khám bác sĩ hay nhập viện. Sức khỏe của tôi đã cải thiện rất tốt.

Sau đó tôi bắt đầu đi luyện công cùng với những người khác ở trường Đại học tổng hợp thành phố Dublin vào các ngày chủ nhật. Có một cảm giác rất tốt đẹp ở đó. Mỗi lần tôi lại cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh và quyết tâm tu luyện cho tốt.

Giờ đây, tôi đã là một đệ tử được hai năm. Trong thời gian đó, cuộc sống của tôi đã thay đổi rất nhiều. Các suy nghĩ của tôi đã thay đổi. Bây giờ tôi đi hướng dẫn luyện công ở Trường đại học Trinity ở Dublin vào các buổi tối thứ ba và thứ năm với sự giúp đỡ của các đệ tử khác. Tôi đã đi đến các vùng khác của Ireland để giới thiệu Đại Pháp cho những người khác, và phát tờ rơi để mọi người có cơ hội biết về Pháp Luân Đại Pháp.

Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có được cảm giác là thuộc về một nơi nào đó và biết được con đường để trở về nhà. Con đường tuy dài nhưng khó hay không là tùy thuộc vào ở chính tôi. Lý Sư Phụ đã chỉ cho tôi con đường và bây giờ mọi việc là tùy vào tôi.

*****

Các câu chuyện của Bé Beibei ở Trung quốc

Bài viết của một đệ tử ở Trung quốc

Vào tháng 5/1997, Beibei bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp cùng với mẹ của mình. Lúc đó cậu mới lên 9 tuổi. Đại Pháp giờ đây đã luôn ở trong thâm tâm của cậu. Sau đây là một số câu chuyện tu luyện của cậu.

Một hôm vào tháng 9/1997, Beibei không may xô vào một học sinh cùng lớp đang cầm một cốc nước sôi. Nước xánh ra tay của người bạn học. Tức giận, người bạn học đổ chỗ nước còn lại vào ngực Beibei, gây ra bỏng nặng và phồng lên ngay lập tức. Bất chấp nỗi bất công, Beibei im lặng và không đổ lỗi cho bạn. Những người bạn học khác nhìn thấy vết bỏng sợ quá và gọi cô giáo. Cô giáo thông báo cho bố mẹ của người bạn học biết, và họ cùng nhau đi đến nhà của Beibei.

Mẹ của Beibei hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng bà chủ yếu làm cho cô giáo và bố mẹ của người bạn an lòng mà không đổ lỗi gì cho họ cả. Beibei nói với mẹ, “Con cảm thấy có lỗi vì đã gây nhiều rắc rối cho cô giáo…” Nghe thấy thế bố mẹ của người bạn học và cô giáo xúc động quá không nói được điều gì. “Chúng tôi đã chuẩn bị phải đối mặt với sự tức giận,” bố mẹ của người bạn học nói, “nhưng bây giờ chúng tôi thấy xấu hổ quá.”

Tối hôm đó, khi Beibei nằm xuống ngủ sau khi làm xong bài tập ở nhà, mẹ hỏi cậu, “Con có đau không?” “Không”, Beibei trả lời. Đối với một người tu luyện, thường thì tốt xấu xuất tự nhất niệm. Sáng hôm sau, vết bỏng đã biến mất, và da ở chỗ đó đã trở lại bình thường. Sau đó, người bạn học gây rối đó không còn hành xử tệ như trước nữa.

Năm 1999, Beibei đang học học kỳ hai ở trường phổ thông cơ sở. Cậu được ở trong số 5 người đứng đầu trong kỳ thi vào nhập trường phổ thông cơ sở.

Một tháng sau khi bắt đầu học kỳ mới, mẹ của Beibei đi thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công ở Bắc Kinh. Sau đó, Beibei và bố cũng đi thỉnh nguyện. Họ đã bị bắt giữ, và cả ba bị đưa về nhà cùng ngày hôm đó. Bố của Beibei bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức, còn cậu và mẹ bị đưa đến Phòng 610 ở địa phương. Nhìn thấy mặt mẹ buồn, Beibei động viên mẹ, “Mẹ đừng lo. Con vẫn sẽ đi học, nhưng mẹ không được viết bất cứ tuyên bố nào hứa là sẽ từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp.” Điều này đã làm cho tất cả mọi người trong phòng sốc. Mẹ cậu bị đưa đến trại giam. Khó mà có thể tưởng tượng được rằng một đứa trẻ 11 tuổi bị bắt buộc phải sống một mình.

Mặc dù cậu chưa bao giờ đến nhà bà, nhưng Beibei đã đi xe buýt đi đến đó một mình và đưa bà về nhà mình. Quay trở lại trường học, hiệu trưởng và các giáo viên từng người một nói chuyện với cậu, thúc giục cậu từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Beibei nói, “em sẽ không bao giờ nói dối.” Dưới sức ép, cô giáo nói giọng nghiêm trọng, “Em sẽ bị đuổi học nếu em không viết giấy cam kết.” Nhưng Beibei vẫn kiên định với tín ngưỡng của mình. Ở nhà, bà và nhiều người họ hàng khác của Beibei lo lắng cố thuyết phục cậu viết giấy cam kết giả hứa sẽ ngừng tu luyện, nhưng Beibei kiên quyết nói rằng tin theo Chân Thiện Nhẫn và cố gắng trở thành một người tốt không có gì là sai cả. Cậu từ chối không nói bất cứ lời nói dối nào đi ngược lại với lương tâm của mình.

Trong 3 năm qua, cuộc đàn áp đối với các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp của chế độ cộng sản Trung quốc vẫn tiếp tục leo thang. Beibei đã bị bắt buộc phải sống không có sự chăm sóc của bố mẹ và đã phải chịu đựng thống khổ rất lớn. Vào ngày 5/12/2001, mẹ Beibei lại bị bắt vì phân phát các tư liệu vạch trần sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Bố cậu vẫn phải ở trong trại lao động cưỡng bức. Cảnh sát đưa mẹ cậu về nhà, lục soát nhà cửa, và lấy cắp một máy tính và các tư liệu khác. Beibei nhìn thấy mẹ mình bị còng tay. Chúng đưa mẹ cậu đến trại giam, để lại Beibei lại một lần nữa không có bố mẹ ở bên.

Hàng xóm đều biết rằng mẹ cậu là một người tốt, nên mọi người giúp đỡ chăm sóc Beibei trong khi mẹ cậu bị giam giữ. Một hôm, Beibei đi đến thăm mẹ, và cậu dỗ dành mẹ rằng, “ Con vẫn khỏe, không bị đói không bị lạnh.” Mẹ cậu đã đỡ lo buồn đi được một phần ở trong tâm, và đã trở nên kiên định hơn. Mẹ cậu liên tục làm rõ sự thật một cách không sợ hãi với những phạm nhân và cai ngục và vì thế đã đem lại lợi ích cho họ trong tương lai. Sau khi tuyệt thực để phản đối, mẹ cậu cuối cùng cũng được thả một cách vô điều kiện vào ngày 19/4/2002. Nhưng Phòng 610 vẫn không để cho mẹ cậu được yên. Mười ngày sau khi được thả ra, mẹ cậu bắt buộc phải rời khỏi nhà để tránh khỏi bị bắt lại. Beibei lại phải xa mẹ một lần nữa, nhưng cậu rất tự hào về mẹ khi cậu kể câu chuyện về mẹ mình với các bạn ở lớp. Bố cậu vẫn làm rõ sự thật với những người cai ngục ở trại lao động cưỡng bức và rất kiên định với tín ngưỡng của mình. Bố cậu đã được thả sau khi hết hạn giam giữ.

*****

Tia hy vọng giữa bể khổ - Một thanh niên tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp ở trong tù

Bài viết của một đệ tử ở Trung quốc

Vào tháng 10/1999, tôi bị kết án tù và đột nhiên trở thành một tội nhân. Đầu tiên, thậm chí công tố viên cũng nói rằng tôi sẽ được chứng minh là vô tội. Luật sư của tôi cũng nói rằng tôi vô tội và rằng nếu như tôi bị chứng minh là có tội, thì ông ấy sẽ không lấy của tôi một xu. Nhưng cuối cùng thì tôi lại bị kết luận là có tội và điều tiếp theo mà tôi biết là tôi đã ở trong tù. Tôi không thể tìm được ai để chia sẻ nỗi đau đớn của mình hay để nghe những lời phàn nàn của mình. Tôi cảm thấy trái tim mình như tan vỡ.

Vào tháng 12/1999, một số nhóm đệ tử Pháp Luân Công cũng bị đưa đến nhà tù đó chỉ bởi vì họ kiên định với tín ngưỡng của mình. Lúc đó, tôi chưa hiểu nỗ lực của các đệ tử trong việc tu luyện của họ. Cùng với những tù nhân khác, tôi đã chế diễu họ, nghĩ rằng họ không thể tìm được việc gì tốt hơn để làm ngoài việc tự chuốc lấy rắc rối cho mình. Tôi thậm chí còn nói rằng các đệ tử Pháp Luân Công có vấn đề về thần kinh. Tôi cũng nghi rằng họ có động cơ chính trị. Sau khi tôi bị chuyển đến một xà-lim khác, thì những câu hỏi này đã dần dần được giải quyết. Trong thời gian tôi ở trong tù, tôi đã bị di chuyển 7 lần. Mỗi lần di chuyển là một lần tôi lại có thêm cơ hội để gặp gỡ nhiều đệ tử hơn nữa.

Nhà tù thực sự chỉ là một địa ngục. Tất cả mọi thứ, từ cuộc sống hàng ngày cho đến suy nghĩ của mọi người đều rất khác so với thế giới bên ngoài. Các tù nhân tranh nhau miếng ăn, bàn tán, và mock nhau. Ở trong tù, mọi người làm tất cả những gì có thể để mình cảm thấy thoải mái bằng cách hại những người khác. Chỉ có trường hợp ngoại lệ là các đệ tử Pháp Luân Công. Họ đều mạ bất hoàn khẩu, đả bất hoàn thủ. Họ quan tâm đến những người khác. Họ coi trọng đức và hành thiện. Họ cũng giải thích rõ sự thật về Pháp Luân Công, kiên nhẫn khuyên bảo các tội phạm hình sự nên trở thành người tốt.

Trong 7 tháng tôi ở trong tù, tất cả các đệ tử mà tôi biết đều giống nhau. Bất kể học vấn của họ cao thấp như thế nào, họ đều thể hiện tiêu chuẩn đạo đức cao của mình. Họ có khả năng rất lớn trong việc chấp nhận sự khác nhau giữa mọi người, và họ đều có khả năng chịu khổ rất lớn. Phong cách chân thành và từ tâm của họ là điều đáng nhớ nhất. Sau khi ở cùng với các đệ tử Pháp Luân Công tôi rất ngạc nhiên rằng tôi lại có thể gặp những người tốt như vậy ở nơi đen tối như thế. Theo sự chỉ đạo của Sư Phụ vĩ đại của họ, họ thực hành một môn tu luyện tuyệt vời. Tôi ngầm ngưỡng mộ họ. Các đệ tử Pháp Luân Công là những người may mắn nhất trên thế giới này.

Kinh nghiệm này đã dạy cho tôi một bài học quan trọng. Tôi đã có được một hiểu biết chân chính về thế giới và đã tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc đời. Tôi đã tìm thấy ánh sáng ở nơi tối tăm, và đã tìm thấy chân lý ở nơi bể khổ vô bờ ấy. Tôi biết ơn những người đã bỏ tù tôi, mặc dù động cơ của họ là trả thù cá nhân. Nếu không thì làm sao tôi có thể gặp được nhiều đệ tử Pháp Luân Công đến như vậy? Nếu không có dịp này, thì tôi sẽ còn đi sai nữa trong cuộc đời và sẽ còn làm nhiều điều xấu hơn nữa. Án tù này của tôi lại là một phúc đức ngầm cho tôi. Tại sao tôi lại nói như vậy? Bởi vì tôi đã học Pháp Luân Công! Tôi sẽ nói với bạn bè thân quyến của mình về cuộc đàn áp. Tôi sẽ khuyên họ tập Pháp Luân Công. Tôi sẽ nói với tất cả mọi người hãy nhớ về Chân Thiện Nhẫn. Tôi sẽ nói với họ là Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Giờ đây mọi người ở xung quanh tôi đều nói rằng tôi đã là một người khác. Họ nói rằng tôi đã kính trọng mọi người hơn. Đó là bởi vì khi tôi ở trong tù, tôi đã đọc quyển Chuyển Pháp Luân là quyển sách chính của Pháp Luân Công. Sau khi tôi nghe các đệ tử Pháp Luân Công giải thích sự thật về cuộc đàn áp, tôi đã thề rằng tôi sẽ bắt đầu tập Pháp Luân Công sau khi tôi ra tù. Sau đó tôi đã tôi cũng đã trở thành một đệ tử Pháp Luân Công.

Bây giờ tôi xin nói với tất cả mọi người về kinh nghiệm của chính mình: Hãy cố gắng tìm hiểu thêm về các đệ tử Pháp Luân Công. Hãy đến nghe sự thật về Pháp Luân Công!

*****

Trưởng thành trong việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Bài viết của một đệ tử ở Mỹ

Đã gần 2 năm trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, và trong khoảng thời gian đó, tôi đã gặp các cơ hội vô tận để trưởng thành và đắc được trí huệ. Là một đệ tử, sống theo tiêu chuẩn Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ, là một cam kết đầy thử thách và thần thánh. Càng ngày, sức mạnh mà nguyên tắc này có càng thể hiện rõ rằng cho tôi thấy. Vào tháng 4/1999, khi tôi bắt đầu đi trên con đường tu luyện, tôi chỉ chủ yếu là tập trung vào việc hành xử theo tiêu chuẩn cao nhất của ba chữ này, vứt bỏ ở mức tối đa các tâm chấp trước, và luyện công học Pháp cho tốt. Mặc dù chắc chắn là không có gì là sai với cách tiếp cận đó, giờ đây tôi đã có thể thấy rằng trọng tâm chính của những việc này đã tập trung vào các chữ “việc tu luyện của tôi” và ý nghĩa của việc đó đối với tôi, việc đó có lợi cho tôi như thế nào, đề cao bản thân tôi ra sao, và việc đó giúp tôi được điều gì. Trên thực tế, chỉ mới thừa nhận điều này, tôi đã cảm thấy xấu hổ và có thể nhìn thấy tâm chấp trước của tôi vào những suy nghĩ về mình.

Trong cuộc sống hàng ngày của mình, tôi có một công việc khó khăn, với toàn là những người khó tính. Đôi khi họ đi rất xa chỉ để chứng minh một điều rất nhỏ. Nhiều người trong số họ dường như bị tắc trong một cuộc đấu tranh vì điều này điều nọ mà làm tổn hại đến tất cả những người khác. Khi tôi bắt đầu làm công việc đó, tôi vừa mới bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp và quyết tâm tinh tấn trong việc giữ những nguyên tắc của mình và làm một người tốt. Làm việc trong môi trường cạnh tranh và khắc nghiệt này rất là mệt mỏi và gần như không thể chịu được. Tôi cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy những điều xấu xa nhất của mọi người. Mức độ hiểu biết của tôi lúc đó làm cho tôi quyết định rằng tôi phải nhẫn chịu tất cả những vấn đề khó khăn và làm việc chăm chỉ mà không phàn nàn gì. Đây là điều mà tôi nghĩ là một người tu luyện tốt nên làm, nên tôi kiên định làm như vậy và ngay sau đó các khảo nghiệm của tôi đã bắt đầu.

Ở nơi làm việc, khi tôi trở nên suy nghĩ nhiều hơn với việc tìm những cách mới để chịu đựng môi trường hoàn cảnh của mình, thì càng có nhiều khảo nghiệm vô lý xuất hiện. Tôi đã phải chịu quá nhiều những t